Editor: May
Hoàng Phủ Bạc Ái sống hai mươi bốn năm, từ sau khi gặp được Thịnh Vị Ương, lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay anh cảm giác thất bại bị ghét bỏ.
Anh lại bị cô làm lơ!
Gương mặt Hoàng Phủ Bạc Ái hồng nhạt, âm lượng đề cao,
“Thịnh Vị Ương, tôi muốn ăn tôm hùm”
“Anh ăn đi,” Thịnh Vị Ương biết nghe lời phải gật gật đầu, “Tôi cũng không ngăn cản anh.”
“Cô lột cho tôi.” Mỗ nam cắn răng.
“Anh ba tuổi à? Không biết tự mình lột?” Ngữ khí Thịnh Vị Ương lộ ra khinh bỉ nồng đậm.
Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”
“……”, Hoàng Phủ Bạc Ái kéo kéo cổ họng, lạnh lùng uy hiếp, “Cô không sợ tôi nói bí mật của cô ra sao?”
Đầu Thịnh Vị Ương lắc giống như trống bỏi,
“Không sợ.”
“Vì sao.”
“Bởi vì anh là Hoàng Phủ Bạc Ái đó!” Thịnh Vị Ương buột miệng thốt ra, “Nếu anh nói không giữ lời, toàn bộ Hoàng Phủ đế quốc sẽ bị người toàn thế giới chê cười.”
……
Khóe môi Hoàng Phủ Bạc Ái kéo một cái, giỏi cho dã nha đầu cô, lại dám dùng lời nói chặn họng anh!
Chỉ là, cô nói rất đúng, chuyện Hoàng Phủ Bạc Ái đáp ứng rồi, trước nay đều sẽ làm được, cho nên nói cô là tin tưởng anh từ trong lòng?
Nghĩ như vậy, sắc mặt thiết đen của Hoàng Phủ Bạc Ái rút đi một ít, cũng không có nhận thấy được ngữ khí lạnh cứng của anh cũng trở nên tốt hơn,
“Thịnh Vị Ương, giúp tôi lột tôm.”
Thịnh Vị Ương nhướng mày, trong lòng vui nở hoa,
“Lúc này mới đúng chứ! Cầu người phải có bộ dáng cầu người!”
“Cô --” Hoàng Phủ Bạc Ái mới vừa mở miệng, Thịnh Vị Ương liền nhét tôm hùm nhỏ đã lột xong trong tay tới, cười đến giống như một con tiểu hồ ly giảo hoạt nói, “Có phải hương vị rất ngon không!”
Hoàng Phủ Bạc Ái khẽ giật mình.