Editor: May
Vị thiếu gia nào đó lại khóe môi run rẩy rống,
“Tôi muốn ăn cơm!”
Vẻ mặt mỗ nữ kinh ngạc,
“Không phải vừa rồi anh nói không ăn ư?”
“Đó là cô xuất hiện ảo giác.”
“Trước khi về nước tôi mới làm kiểm tra sức khoẻ, bác sĩ nói nhĩ lực của tôi rất tốt.”
"Cô……” Hoàng Phủ Bạc Ái cắn hàm răng đến vang “ken két”, hung tợn ra lệnh nói, “Đũa!”
Vừa rồi anh ném rơi đũa.
“Tự mình đi lấy.” Thịnh Vị Ương vùi đầu ăn con cua, trong miệng đáp lời mơ hồ không rõ, đến mí mắt cũng không nâng một chút.
“……” Sắc mặt Hoàng Phủ Bạc Ái nhăn nhó, ấn đường đều nhịn không được nhảy dựng lên.
Thịnh Vị Ương đặc biệt kiêu ngạo một mực làm lơ.
Cho anh lại quăng đồ đạc! Thế nào cũng phải trị tật xấu này thật tốt! Bằng không ngày nào đó anh thật xách cô ném từ trên lầu xuống, dù cô mạng lớn không chết, nhưng phỏng chừng cũng bán thân bất toại, cô trải qua nửa đời sau thế nào đây!
……
Thịnh Vị Ương biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, muốn ăn cơm thì tự mình đi phòng bếp lấy đũa lại đây, bằng không thì đừng ăn.
Hoàng Phủ Bạc Ái cực kỳ giận dữ, lửa giận đầy người vẫn không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó, mắt to trừng mắt nhỏ với Thịnh Vị Ương.
Mắt thấy Thịnh Vị Ương giải quyết một con cua, cầm chiếc đũa không ngừng kẹp cà ri thịt nhét vào miệng, khi lại muốn đi kẹp con cua, Hoàng Phủ Bạc Ái nhanh tay lẹ mắt một phen dịch nồi qua, cắn răng rít gào nói,
“Đây là của tôi!”
Thịnh Vị Ương nâng cao đũa, hoa lệ lệ 囧,
“Đây là tôi làm.”
Vị thiếu gia nào đó tiếp tục rống,
“Là dùng tiền của tôi mua!”
Thịnh Vị Ương, “……”
Nhìn người đàn ông lại có thể ôm cả nồi nhỏ đi phòng bếp lấy đũa, sau đó lại trở về, Thịnh Vị Ương rất có cảm giác thành tựu cười run bả vai.
Ở trong lòng thầm nghĩ, thật ra tên này ấu trĩ lên cũng rất đáng yêu.