Editor: May
Thịnh Vị Ương gật gật đầu, trong tay cầm chiếc đũa đã nhặt lên, đứng dậy vừa đi vào phòng bếp, miệng lẩm bẩm vừa nói,
“Vậy được rồi, anh nói không ăn thì không ăn, miễn cho ăn hỏng rồi tiêu chảy lại trách tôi.”
Thịnh Vị Ương lại đi ra từ trong phòng bếp, trong tay còn bưng một cái nồi nhỏ, Hoàng Phủ Bạc Ái hơi nhíu mày, sao anh ngửi thấy được mùi cua hải sản.
Thịnh Vị Ương cố ý đặt nồi ở trước mặt Hoàng Phủ Bạc Ái, vị thiếu gia nào đã cũng đã sớm quay đầu tới, nhìn nồi nhỏ trước mặt.
Lại có thể là cà ri cua.
Hoàng Phủ Bạc Ái đột nhiên ngẩng đầu, mắt sâu tà mị nhìn cô thẩn thờ, tràn ngập bão giận chất vấn, ý tứ kia chính là,
“Sao lúc nãy cô không bưng lên!”
Thịnh Vị Ương có chút không đơợc tự nhiên nhếch khóe môi.
Thật ra cô vốn dĩ tính toán không làm cà ri cua này, để cho anh ôm canh tam tiên ăn nấm hương thôi, nhưng mà cuối cùng vẫn là không đành lòng để anh nhìn chính mình ăn đến sung sướng.
Mỗ nữ ở trong lòng phỉ nhổ chính mình, đồng chí Thịnh Vị Ương, chung quy mày sẽ thua ở mềm lòng a……
……
Thịnh Vị Ương vân đạm phong khinh gắp càng con cua, còn cố ý vểnh khóe miệng liếm liếm nước canh trên xác cua,
“Lúc nãy cua còn chưa ngon miệng, hiện tại hương vị vừa vặn.”
Hừ!
Cô sẽ nói cô là cố ý sao?
Đương nhiên là tuyệt đối sẽ không!
Nhìn bộ dáng sinh khí rít gào của anh, vì sao cô lại có loại cảm giác thành tựu tương đối lớn chứ!
“Bạn học Thịnh Vị Ương, mày thật là quá xấu rồi!” Mỗ nữ ở sâu trong nội tâm tiến hành tự kiểm điểm mình sâu sắc, “Chỉ là hư rất tốt, hư rất tốt, ha ha ha……”
Thịnh Vị Ương lại cố ý nói,
“Hoàng Phủ thiếu gia, trong phòng bếp tôi còn mua dưa Hami, bằng không cắt cho anh ăn nha.”
Hoàng Phủ Bạc Ái gắt gao trừng mắt liếc nhìn cô một cái, dã nha đầu này nhất định là cố ý! Nhất định là cố ý!
……