Editor: May
Thịnh Vị Ương đột nhiên giơ tay vừa thu lại lên, đặc biệt trịnh trọng vỗ vỗ bả vai người đàn ông,
“Âu kê, tôi biết phải mua cái gì rồi! Cám ơn hai người nha!”
Hai người đàn ông cười cười ngượng ngùng, bình thường bọn họ ở trước mặt thiếu gia trước nay đều không dám cười.
……
Chỉ là, khi bọn họ nghe được Thịnh Vị Ương vui vẻ la hét mua đồ với các chủ quầy,
“Ông chủ, phiền toái cho cháu hai ký tôm hùm nhỏ, năm con cua lớn.”
“Đại thẩm, cháu muốn mua nửa ký ớt cay, hạt tiêu, ớt chuông đỏ, dưa chua.”
“Đây là rau muống sao? Sư phụ, gói cho cháu một chút thứ này.”
“……”
Mí mắt Bạc Nhị và Bạc Tứ đột nhiên thình thịch kinh hoàng, hai mặt nhìn nhau.
Ách, có phải vừa rồi bọn họ làm sai cái gì rồi không……
Thịnh Vị Ương nhìn “Chiến lợi phẩm” đã mua, cười giảo hoạt, lại có nề nếp nghiêm nghị nói,
“Yên tâm đi! Hiện tại chúng ta là chiến hữu cùng một chiến tuyến! Tôi cam đoan sẽ không nói với Hoàng Phủ biến thái, là các người bán đứng anh ta!”
“Ách……”
“Thiếu phu nhân……”
Ngực hai người đàn ông nghẹn lại, suýt một hơi nghẹn chết đi, có phải bọn họ còn nên cảm động đến khóc lóc thảm thiết không ~~~