Editor: May
Thịnh Vị Ương đứng ở phía trước khu hải sản, nhìn chằm chằm tôm hùm trong hộp thủy tinh, bỗng nhiên quay đầu, phía sau hai bảo vệ đã đầu đầy mồ hôi rốt cuộc đuổi kịp tới.
“Những thức ăn này rất nặng à?” Thịnh Vị Ương 囧囧 có thần hỏi, “Tôi giống như còn chưa mua cái gì nha, vì sao các người chảy nhiều mồ hôi như vậy?”
Khóe mắt Bạc Nhị và Bạc Tứ co giật,
“……”
Thiếu phu nhân, người ta là tâm mệt mỏi, tâm mệt mỏi được không?
Nếu bọn họ ở chợ bán thức ăn đánh mất cô, phỏng chừng không chờ bọn họ trở về, liền trực tiếp bị thiếu gia coi thành hải sản ném đến Thái Bình Dương đút cá mập.
Hai người đàn ông yên lặng lau mồ hôi.
Thịnh Vị Ương cười đến mắt xinh đẹp,
“Thiếu gia nhà các người không thích ăn cái gì? Vừa rồi tôi hỏi anh ta, anh ta giận dỗi tôi, còn không để ý tới tôi, các người hẳn là biết khẩu vị của anh.
Nói với tôi, miễn cho lát nữa tôi cực cực khổ khổ nấu xong, anh ta lại không thích ăn.”
……
Ánh mắt Bạc Nhị và Bạc Tứ đồng thời sáng ngời.
Thầm nghĩ thiếu phu nhân đối với thiếu gia bọn họ thật tốt, sau đó nghiêm túc trả lời, rốt cuộc bọn họ đi theo Hoàng Phủ Bạc Ái từ nhỏ, vẫn là hiểu biết một ít thói quen sinh hoạt ẩm thực của Hoàng Phủ Bạc Ái.
“Bình thường thiếu gia ăn tương đối thanh đạm, không thích ăn quá cay.”
“Thiếu gia thích ăn hải sản, nhưng không thích ăn cá.”
“Thiếu gia không thích ăn rau dưa, thích ăn thịt.”
“Không thịt không vui ~~~” Thịnh Vị Ương nháy mắt nghĩ tới từ này, khóe môi run rẩy một cái thật sâu, “A, các người tiếp tục nói, tiếp tục……”
“Thiếu gia thích ăn nấm, chán ghét hành tỏi.”
“Thiếu gia còn……”