Editor: May
Ra khách sạn, Sở Nam Xuyên đưa Hạ Mộc Cẩn trở về tiểu khu, Tiểu Quang xem như nhận tổ quy tông, nhưng Hạ Mộc Cẩn còn chưa có dọn đến biệt thự nhà họ Sở.
Lý do là khoảng cách tiểu khu gần công ty của cô, càng tiện.
Mỗ Tiểu Xuyên Xuyên suýt gấp đến độ nhảy cao ba mét, ngày ngày mong ngóng đưa mẹ con trai anh đi làm tan việc.
Chỉ có thể yên lặng nói một câu, gần đây EQ của Tiểu Xuyên Xuyên cũng thẳng tắp giảm xuống, thật đúng là cảm thấy tiểu khu đi làm càng tiện ư? Hoàn toàn là do phương thức nói chuyện của anh không đúng!
Chuyện là như vầy.
Ngày xuất viện do tai nạn xe cộ, phòng bệnh, Sở Nam Xuyên lôi kéo tay Hạ Mộc Cẩn,
“Tiểu Hoa Hoa, trở về với anh đi!”
Hạ Mộc Cẩn đang giúp Sở Nam Xuyên thu dọn đồ đạc, ngẩng đầu hỏi anh,
“Sở Nam Xuyên, vì sao em phải trở về với anh?”
“Tiểu Quang cũng trở về biệt thự rồi, em làm mẹ đương nhiên cũng phải cùng đi chứ!” Sở Nam Xuyên bật thốt lên cười hì hì nói.
Lập tức, khóe mắt Hạ Mộc Cẩn vốn dâng ý cười nhàn nhạt liền rút đi, “Nga” một tiếng, sau đó lắc đầu nói,
“Không được, em ở tiểu khu ở cũng khá tốt.”
Tiếp theo, mặc cho vị Sở thiếu tướng nào đó mặt dày mày dạn phát huy phẩm đức tới vô hạn cực hạn, mồm mép đều sắp mài rách, cũng không thể thành công thuyết phục mẹ của con anh cùng nhau trở về biệt thự với anh.
……
Nhìn xe thể thao Ferrari nghênh ngang rời đi, còn có thể nghe thấy tiếng gào rõ ràng tiếp tục lì lợm của Sở thiếu
“Hoa Hoa, đừng trở về tiểu khu nữa, mỗi ngày Tiểu Quang đều rất nhớ em!”