Editor: May
Hoàng Phủ Bạc Ái đã dắt Thịnh Vị Ương xuống xe, Bạc Tứ còn đứng tại chỗ, trong miệng lầm bầm lầu bầu nói,
“Công tử trưởng nhà họ Dạ là anh họ của thiếu gia, lại là anh ruột của thiếu phu nhân, vậy thiếu gia và thiếu phu nhân chính là…… anh em họ!”
Bỗng chốc, tròng mắt Bạc Tứ trừng đến mức sắp rớt ra, tựa như đột nhiên điện giật động kinh, cổ chợt nghểnh lên, rít gào,
“Chuyện này không có khả năng!”
Hai vợ chồng kiêu ngạo thực ăn ý nhìn nhau.
Thịnh Vị Ương sờ sờ cái mũi, “Ba tuổi, Bạc Tứ sẽ không bị dọa đến thần kinh suy nhược chứ?”
Hoàng Phủ Bạc Ái liếc xéo nói, “Có khả năng.”
Mỗ đậu bỉ đã giơ chân chạy vào biệt thự, tìm Bạc Tam thảo luận kết luận anh vừa mới phân tích đúng hay không rồi……
……
Giữa đường cái.
Hoàng Phủ Bạc Ái và Dạ Lê đứng giằng co, Thịnh Vị Ương đứng ở bên người Hoàng Phủ Bạc Ái.
“Anh tới làm gì?” Giọng nói Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng.
Dạ Lê nhướng mày, âm sắc lãnh mỏng nhất quán mang theo một tia hài hước,
“Dựa theo đạo lý, chú hẳn là gọi tôi một tiếng anh họ.”
Hoàng Phủ Bạc Ái đen mặt, sắc mặt hung ác nham hiểm càng thêm khó coi,
“Anh nghiện thích em trai? Gấp không chờ nổi như vậy à?”