Editor: May
Một khắc kia, Hoàng Phủ Bạc Ái thật muốn tát mạnh chính mình một cái. Đúng vậy! Anh đang làm gì! Anh mẹ nó đã làm cái gì!
Nhưng mà, anh nhịn xuống.
……
Vừa ngửa đầu, lại hung hăng rót một ngụm rượu mạnh, muốn tê dại ý thức càng ngày càng thanh tỉnh của chính mình.
Gương mặt nhuộm máu, nhìn không ra bất kỳ gợn sóng gì, lạnh lùng liếc nhìn cô.
Chợt quát một tiếng, toàn là trách móc lạnh lẽo,
“Kiệt Hận Thiên đâu! Ai kêu cô trở về!”
Thịnh Vị Ương rơi xuống một bước, thẳng tắp đứng ở trước mặt Hoàng Phủ Bạc Ái, nhìn xuống anh từ trên cao, trở về tiếng hô càng thêm bão giận,
“Vì sao em không thể trở lại? Nơi này là nhà em! Em là Hoàng Phủ phu nhân!”
Đầu quả tim Hoàng Phủ Bạc Ái đều run lên, anh sắp không nhịn được, không nhịn được xúc động, muốn ôm chặt lấy cô!
Cô gái ngốc nghếch này!
Bỗng chốc, rũ mắt, anh hoàn toàn không dám lại nhìn đôi mắt của cô, hạ thấp mí mắt nhíu chặt, thật giống như có một mũi đao trong cổ họn, nói mỗi một chữ, liền hung hăng đâm một chút,
“Từ giờ trở đi cô không phải! Cô có thể cút!”
……
“Dựa vào!”
Thịnh Vị Ương bạo thô!
Hung hăng nhíuchặt mi, nhấc chân chính là một cước, không lưu tình chút nào đá vào trên cẳng chân Hoàng Phủ Bạc Ái,