Editor: May
Thịnh Vị Ương cũng suýt tức giận đến nhảy dựng lên, đá một chân về phía Lục Bắc Huân!
Lục Bắc Huân này, bị quỷ ấu trĩ đánh một quyền choáng váng à? Chẳng lẽ nghe không hiểu cô đang nói anh ta nhanh chóng rời đi ư, thật sự muốn để Hoàng Phủ Bạc Ái đánh chết sao!
Đương nhiên, cô nói cũng đều là sự thật.
Cô và Lục Bắc Huân giống như là hai đường giao nhau trên một mặt phẳng, sớm đã càng lúc càng xa, rốt cuộc không trở về được.
Càng quan trọng là, cô không hy vọng bởi vì Lục Bắc Huân mà nháo hiểu lầm với ba tuổi
Mí mắt Thịnh Vị Ương trực tiếp nhảy dựng, cắn răng khóe miệng rút rút nói,
“Lục Bắc Huân, nếu anh thật sự muốn chết liền tiếp tục ăn vạ ở nơi này! Nhưng mà đừng kéo tôi theo!”
……
Lục Bắc Huân chợt cả kinh, nhìn ánh mắt lạnh nhạt xa cách của Thịnh Vị Ương, còn có người đàn ông bị cô gắt gao ôm chặt, sắc mặt tái nhợt càng thêm thật đáng buồn, lưu lại một tiếng xin lỗi,
“Thực xin lỗi.”
Sau đó liền bò dậy từ trên sàn nhà, người đầy chật vật rời đi.
Thịnh Vị Ương thở ra một hơi thật dài, mới vừa nhấc đầu, lại rơi vào trong mắt sâu càng thêm đỏ tươi của người đàn ông.
Chợt, mí mắt híp lại, lệ khí phủ lên giữa ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, giống như gió lạnh thấu xương từ Siberia, đâm vào tâm Thịnh Vị Ương…… Đau quá!
Thịnh Vị Ương bỗng nhiên có chút hoảng loạn, vừa muốn mở miệng, nắm tay còn chưa rơi xuống của Hoàng Phủ Bạc Ái, đột nhiên, xẹt qua một trận gió rét, hung hăng nện ở trên vách tường gạch hoa lệ bên cạnh!