Editor: May
Vốn dĩ hôm nay ba tuổi đã bởi vì chuyện Kiệt Hận Thiên hẹn cô ăn cơm nghẹn một bụng lửa, vừa rồi lại thấy được cô và Lục Bắc Huân ôm nhau, nếu bây giờ cô buông tay ra, tên này nhất định sẽ đánh chết Lục Bắc Huân!
“Không buông!”
Thịnh Vị Ương ổn định trái tim nhảy thình thịch không ngừng, càng lì lợm không sợ chết ôm chặt cánh tay Hoàng Phủ Bạc Ái vào trong lòng ngực của mình, mắt đào hoa trợn tròn nhìn anh,
“Chết cũng không buông!”
Nhìn khuôn mặt sáng ngời có thần của cô, một bộ dáng kiêu căng ngạo mạn càn rỡ, anh lại có thể còn đáng chết động lòng!
...
...
Hoàng Phủ Bạc Ái ở trong lòng rít gào vô số tiếng, thật anh ** mẹ nó khinh bỉ chính mình!
Thịnh Vị Ương thấy sắc mặt hung ác nham hiểm của Hoàng Phủ Bạc Ái có một chút hòa hoãn, vừa chuyển đầu, nhanh chóng nói với Lục Bắc Huân ngã trên mặt đất còn chưa bò dậy,
“Lục Bắc Huân, anh đi đi, về sau cũng không cần gặp lại, cho dù trên đường ngẫu nhiên gặp được, cũng làm bộ không quen biết là được.”
Cả người Lục Bắc Huân chợt chấn động, khe ánh mắt rốt cuộc hoàn toàn vỡ nát, khóe miệng đổ máu tràn ra giọng nói khàn khàn, càng là hung hăng run rẩy,
“Ương Ương……”
……
Hoàng Phủ Bạc Ái nghe được Kục Bắc Huân gọi tên của Thịnh Vị Ương, lửa giận vốn hơi rút đi một chút, tựa như đột nhiên dội một thùng xăng lên!
Nháy mắt, “vụt vụt” lửa cháy lan ra đồng cỏ!