Hàn Tổng, Xin Anh Buông Tha Cho Tôi!

Chương 22: Dịu dàng với mình em




Anh vừa bước vào thì đập vào mắt anh đầu tiên là bóng dáng nhỏ bé của cô đang bị trói ở chiếc ghế cách đó khoảng chục bước chân . Nhìn thấy có vẻ cô không bị chúng làm gì cả , lòng anh nhẹ nhõm hẳn . Rồi anh nhìn mấy tên đàn ông kia , sao lại nằm hết dưới đất vậy cơ thể thì như mới bị ai đó đánh . Cơ thể bọn chúng toàn vết thương bầm dập, nhưng đó không phải điều anh quan tâm . Điều anh quan tâm tới bây giờ là cô , liệu cô ấy có bị sao không. Anh bước từng bước tới gần phía cô, khuôn mặt không biểu cảm nhưng trong lòng rất lo lắng cho cô .

"Cô không sao chứ, bọn chúng có làm gì cô không " Anh nói với giọng lạnh nhạt, không để nộ biểu cảm gì

Cô nhìn anh, ánh mắt có phần vô hồn khuôn mặt chứa đựng đầy sự sợ hãi mà nhìn anh. Cơ thể cô run lên rồi từng hồi , ánh mắt cô ươn ướt như sắp khóc .

" Tôi sợ lắm huhuhuhu ... bọn chúng ... bọn chúng muốn đụng chạm tới cơ thể tôi ... huhuhu .... tôi sợ lắm " Cô nhìn anh, nước mắt thì không ngừng tuôn rơi

Anh nhìn cô khóc mà lòng đau như ngàn kim châm vào tim anh vậy . Do dự mấy giây thì anh mới tiến lại phía cô , đầu tiên là cởi trói cho cô trước rồi anh ôm lấy cô vào lòng .

" Không sao rồi, có tôi ở đây rồi cô không cần sợ gì cả " Anh nhẹ nhàng vỗ về, an ủi cô

"Các người đem bọn chúng đi xử lý cho tôi , tôi không muốn bọn chúng xuất hiện ở đây " Anh giận dữ, ánh mắt phẫn nộ nhìn mấy tên đã làm và có ý đồ xấu với người của anh

" Vâng thưa Đại Ma Vương"

Bọn họ nghe xong, hiểu ý tứ trong đó. Họ kéo mấy tên kia ra khỏi căn phòng này, để lại không gian riêng cho hai người

" Vậy mấy tên kia ... ai đánh chúng vậy " Anh hơi ậm ừ mà hỏi cô, ánh mắt lo lắng mà nhìn cô

Cô nhìn anh một lúc rồi mới trả lời .

" Mình nên nói sao đây giờ ta, không thể nói là mấy tên đó do mình đánh mà ra được. Phải nghĩ ra cớ gì đó mới được... à có rồi, mình sẽ nói là có người đi ngang qua kịp thời cứu giúp mình . Cứ vậy đi ... hehehe " Suy nghĩ của cô thiệt khiến người ta bất ngờ nha

" Um lúc nãy có người vô tình đi ngang qua đây , họ nghe thấy tiếng kêu cứu của tôi thì đã ra tay xử lý cho bọn chúng một trận, xong xuôi thì người đó rời đi luôn " Cô nhỏ nhẹ mà tường thuật lại sự việc vừa rồi



Anh nghe vậy có chút nghi ngờ, sao người đó cứu rồi lại không đưa cô ấy đi luôn mà vẫn để cô ấy bị chói như vậy chứ. Đúng là bất thường mà , hay cô ấy đã đánh bọn chúng mà bịa ra lý do như kia để mình bớt lo ta . Anh lắc đầu với suy nghĩ này .. cô ấy yếu đuối như vậy sao có thể đánh lại mấy tên đàn ông cao to như kia chứ, điều đó rất phi lý mà .

"Được rồi ,cô không sao là tốt rồi giờ đi về thôi . Chắc cô cũng đói rồi ha " Anh dịu giọng lại mà nói với cô , không còn dáng vẻ lạnh lùng vừa rồi nữa

Anh gật đầu mà nói với cô , đưa tay đến trước mặt cô .Dịu dàng ,chu đáo mà mỉm cười với cô

"Nhưng chân tôi bị tê cứng rồi, không đi được..." Cô yếu đuối mà nhìn anh, ánh mắt đẫm nước nhìn anh

Anh bất lực mà nhìn cô, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng cúi người xuống mà ôm lấy cơ thể cô mà bước ra ngoài .

" Mệt không, nằm xuống chân tôi mà ngủ đi " Anh nhẹ giọng, tay vỗ vỗ vào chân mình ám chỉ cho cô nằm xuống

Cô mệt mỏi nên không nói gì, cơ thể từ từ nằm xuống chân anh mà chìm vào giấc ngủ. Còn anh thì thỉnh thoảng sẽ nhìn gương mặt say ngủ của cô, lúc ngủ cô ấy trông có vẻ ngoan hơn nha không như lúc tỉnh lúc nào cũng như gặp ma khi nhìn mình vây .

Sau 1 tiếng 30 phút

Chiếc xe dừng trước cửa khách sạn, anh mở cửa xe rồi nhẹ nhàng ôm cô lên trên phòng . Anh tắm rửa xong xuôi thì lại làm việc , anh chờ đến khi cô ấy tỉnh dậy sẽ cùng đi ăn. Trong phòng lúc này chỉ còn tiếng đánh máy tính mà thôi . Bên ngoài từng cơn gió thổi qua , kéo theo chiếc màn cửa sổ bay lên phập phổ trong từng làn gió .

Sau 3 giờ đồng hồ ngủ say, thì cô cũng thức giấc. Nhìn lên phía trước thấy anh đang làm việc rất tập trung, cô nhìn ngắm khuôn mặt đang tập trung làm việc của anh ... nó thật quyến rũ và tràn đầy sức hút. Nó làm cô cứ mãi muốn nhìn ngắm anh như vậy . Tay cô xoa xoa mắt cuo tỉnh táo lại khơi cơn mơ ngủ kia .

Anh cảm thấy có người đang nhìn mình thì quay lại phía sau . Thấy cô đã tỉnh thì anh gập máy tính lại .

"Tỉnh rồi" Anh nhẹ nhàng cất tiếng hỏi cô

Cô chỉ gật đầu mà không nói gì

" Sao anh không kêu tôi dậy" Cô lạnh nhạt mà cất tiếng



" Cô ngủ say vậy tôi gọi mỏi cổ họng mà không được " Anh cợt nhả mà trêu chọc cô

" Không nói với anh nữa tôi đi tắm " Cô lạnh lùng đứng dậy, quay mặt bước về phía nhà tắm

Tắm xong, hai người cùng xuống tầng 2 ăn tối. Do đã quá khuya nên cô chỉ lấy chút đồ ăn thanh đạm để không bị béo .

Chọn xong hai người chỉ im lặng mà ngồi thưởng thức đồ ăn của mình .

8 giờ sáng hôm sau

"Anh yêu, chúng ta đi ăn gì đó đi em đói rồi " Tần Thanh Thanh nhõng nhẽo với Uông Thế Thành, đòi anh đưa mình đi ăn

Uông Thế Thành chỉ nhẹ gật đầu rồi dẫn cô bạn gái nhõng nhẽo của mình đi ăn .

"Em đúng là mèo ham ăn nha " Uông Thế Thành ôn nhu, tay bẹo má trêu chọc Thanh Thanh

" Anh, anh dẫn em đi ăn nha" Triệu Kiều Anh nhẹ giọng nói với

"Đi thôi" Trương Hàn Lăng lạnh lùng, thờ ơ mà nói ra . Nhưng anh tuy lạnh lùng là vậy nhưng từng hành động nhỏ của Kiều Anh anh đều chú ý đến

Tác giả : Hai cặp đôi này đúng là làm tôi bất ngờ nha, yêu đương khi nào khai mau

Hai cặp đôi kia : Ừ thì, chúng tôi yêu nhau ngay từ lần gặp đầu tiên á ... bọn họ ngại ngùng nhìn nhau rồi nói

Cô: Bất ngờ