Tóm lược chap trước
Hàn Chính Phong : " Sao chuyện quan trọng như vậy mà bây giờ ông mới nhớ ra hả " Anh ta giận dữ, quát lớn vào mặt ông quản gia
Bác quản gia : Xin lỗi thiếu gia , là tôi quá thất trách rồi " Nói xong bác quản gia cúi gằm xuống
" Đi gọi người lấy chìa khóa mở cửa đi , không thể để cô ta chết dễ dàng vậy được " Rồi anh ta chạy nhanh đến phòng giam , nơi cô bị nhốt
Anh ta gõ cửa , lớn tiếng gọi cô : " Khương Ngọc Nhu, cô còn sống không trả lời tôi " Anh lớn tiếng kêu tên của cô
Vài phút sau , người hầu cũng mang chìa khóa đến . Họ mở cửa phòng giam ra , vừa đẩy cánh cửa ra hình ảnh cô đang nằm chật vật dưới sàn nhà lạnh lẽo ấy làm anh ta có chút hoảng .
Lúc này ,Tần Thanh Thanh và Triệu Kiều Anh, Hàn Diệu Linh vừa chạy đến thì hình ảnh cô nằm đó khiến cả ba người đều kinh ngạc . Triệu Kiều Anh, Tần Thanh Thanh thì tức giận túm lấy cổ áo anh ta mà đánh cho anh ta mấy cái tát lên mặt .
Triệu Kiều Anh: " Anh đã làm gì với bạn tôi thế hả , tôi cứ nghĩ là anh sẽ đối xử tốt với bạn tôi thế nào . Không ngờ anh lại nhốt bạn tôi thế này sao ...Hảaaaaaaaa !! "
Kiều Anh tức điên lên khi nhìn thấy khuôn mặt đầy tái nhợt kia của bạn mình , miệng không ngừng mà quát tháo anh ta
Tần Thanh Thanh " Anh có biết là bạn tôi sợ bóng tối thế nào không ,mà anh lại nhốt bạn tôi chứ . Anh có phải là con người không vậy " Thanh Thanh tức giận giáng thêm mấy cái tát vào mặt anh ta cho hả giận ,chút cơn giận thay cho đứa bạn mình
Hàn Chính Phong không phản ứng gì, để mặc 2 đứa cô cứ thế đánh vào mặt anh . Vẻ mặt anh hết sức cam chịu , không hề kháng cự lại dù chỉ một chút
" Các cô đánh xong chưa " Hàn Chính Phong gằn giọng nói đúng một câu đầy lạnh lùng
" Các người tránh ra , tôi phải đưa cô ta tới bệnh viện , đừng có cản đường tôi " Anh ta tức giận, hét lớn với mấy người nhiều chuyện giờ còn đang xì sầm bàn tán to nhỏ xung quanh tai anh
Mấy người hầu bị anh ta quát to thì sợ hãi mà vội lùi hết ra phía sau , vẻ mặt không hết sự sợ hãi ...
Hàn Chính Phong sau khi dẹp loạn đám người hầu kia thì bước vào phòng giam , cúi người xuống ôm lấy cơ thể của Khương Ngọc Nhu. Vẻ mặt cô bây giờ tái nhợt, chân tay thì tiều tụy ,gầy ốm đi rất nhiều . Anh ta bước nhanh xuống tầng hầm , lái chiếc xe nhanh hết tốc độ về hướng bệnh viện .
Trần người anh ta chỉ mặc mỗi chiếc quần dài và áo sơ mi . Khác với phong cách ăn mặc chỉnh tề hàng ngày . Anh ta cứ mặc vậy mà lái xe đến bệnh viện.
Tần Thanh Thanh và Triệu Kiều Anh cùng Hàn Diệu Linh cũng nhanh chân lái xe đến bệnh viện .
......................
Anh ta lái xe hết tốc lực làm mấy người trên con đường đó cũng phải hoảng sợ mà gào ầm lên .
" Lái xe kiểu gì mà nhanh thế hả , muốn giết người à " Một người đàn ông hét lên , nhưng không nhanh bằng anh ta
" Anh có biết lái xe không vậy " Một người đàn ông khác cũng hét lên
" Muốn giết chết người mà phóng xe nhanh vậy " Người phụ nữ mở cửa xe ra hét ầm lên
Khung cảnh xung quanh rất hỗn loạn vì anh lái xe rất nhanh lên có vài chiếc xe va chạm nhẹ vào nhau tạo nên một đống lộn xộn trên đường phố .
Thỉnh thoảng anh cũng liếc nhìn sang Khương Ngọc Nhu, da rẻ thì cô ngày càng tái nhợt đi , khuôn mặt hình như có chút đỏ hơn bình thường. Nên vận tốc lái xe của anh càng nhanh hơn nữa .
Sau 15 phút , anh dừng xe tại khu bệnh viện nổi tiếng hàng đầu tại đây , anh mở cửa xe mà ôm lấy cơ thể mềm nhũn của cô lên . Chạy nhanh đến chỗ người bác sĩ.
" Bác sĩ, bác sĩ đâu... Nhanh đưa vợ tôi vào cấp cứu nhanh " Anh ta gào thét kêu lớn gọi các bác sĩ
Bác sĩ nghe thấy tiếng gào thét của anh ta , nhìn trên vòng tay anh là cô gái lần trước. Họ kêu y tá nhanh đẩy chiếc cán lại đây , trong đầu họ nghĩ " Anh lại hành hạ cô gái này nữa sao , sao không tha cho cô gái này vậy... haizzz...v.v ...
Cô nhanh chóng được đưa vào khu cấp cứu . Cánh cửa được đóng lại , đèn đỏ phòng cấp cứu sáng đèn lên .
" Anh hãy ở yên đây không được vào đó , đừng có làm phiền chúng tôi chữa trị cho bệnh nhân " Rồi vị bác sĩ ấy quay người vào phòng cấp cứu, đầu hơi lắc đầu hiện rõ sự bất lực với anh ta
" Anh ta làm chồng kiểu gì vậy chứ ... Haizzzz .. thở dài " Vị bác sĩ lắc đầu ngao ngán rồi vào phòng
Một lúc sau ,mấy người kia cũng đến .
" Bạn tôi mà có mệnh hệ gì tôi liều mạng với anh " Tần Thanh Thanh gào ầm lên với anh
Triệu Kiều Anh níu kéo cánh tay của Tần Thanh Thanh rồi nói : " Đây là bệnh viện mày trật tự chút đi , không thấy các bác sĩ còn ở bên trong à , nó sẽ không sao đâu " Kiều Anh nhẹ nhàng trấn an nó đừng có kích động ở trong bệnh viện
Hàn Diệu Linh nhẹ nhàng tiến lại về phía anh mình , nhìn vẻ mặt có phần đau khổ của anh mình . Là đủ biết là anh trai cũng đã yêu cô gái kia , nhưng không nhận ra thôi . Biểu cảm trên khuôn mặt anh chỉ ai quan sát rõ mới nhận ra điểm khác thường thôi .Anh trai ngồi ở ghế , thỉnh thoảng vẫn liếc sang phía phòng cấp cứu kia .
" Anh trai , có phải là anh đã yêu chị dâu rồi không , chắc anh chưa nhận ra tình cảm của mình thôi phải không . Sao anh lại nhốt chị dâu vào trong đó vậy " Diệu Linh nhẹ nhàng mà hỏi anh trai mình
Trước những câu hỏi của em gái , anh chỉ im lặng mà không trả lời gì . Anh vẫn im lặng mà quan sát xuyên qua cánh cửa trước mắt anh kia .
Trong phòng cấp cứu lúc này , họ đang cố hết sức để làm cô tỉnh dậy. Mồ hôi chảy liên tục trên mặt họ , chảy xuống ướt đẫm phần lưng.
" Đèn soi " Vị bác sĩ chìa tay ra , để cầm lấy chiếc đèn soi .Rồi mở mắt cô ra xem có gì bất thường không
......................
Sau vài tiếng cấp cứu cho cô thì không phát hiện điều gì bất thường cả .
" Không có gì bất thường, được rồi chuyền dinh dưỡng cho cô ấy đi . Chuyển cô ấy về khoa hồi sức " Sau khi xong xuôi ,các vị bác sĩ bước ra ngoài , còn mấy người y tá thì ở bên trong thu xếp lại dụng cụ.
Cánh cửa cấp cứu được mở ra ,hai đứa bạn cô và Hàn Diệu Linh chạy đến hỏi bác sĩ.
" Bạn tôi sao rồi bác sĩ, nó có sao không bác sĩ " Cả hai đồng thanh hỏi vị bác sĩ
" Chị tôi sao rồi bác sĩ, chị ấy tỉnh chưa " Hàn Diệu Linh cũng chen ngang hỏi vị bác sĩ
Vị bác sĩ nhìn mấy người rồi nhẹ nhàng đáp " Bệnh nhân không sao rồi, nhưng tôi không biết khi nào cô ấy tỉnh tùy vào ý chí của bệnh nhân .Có thể là vài tiếng nữa cô ấy sẽ tỉnh hoặc sẽ lâu hơn... Mấy người qua phòng hồi sức thăm cô ấy được rồi, nhưng phải giữ im lặng cho bệnh nhân được nghỉ ngơi "
Rồi người bác sĩ đó quay bước đi về phía trước.
Lúc này anh nhẹ nhõm ở trong lòng " May cô ấy không sao rồi " Rồi anh đứng dậy đi ra hỏi người y tá hỏi phòng cô ở đâu .
Trong phòng, cô nằm im ở đó , vẻ mặt cũng hồng hào lên ít nhiều . Nhưng nhìn có vẻ cô không có ý định muốn tỉnh dậy vậy. Mắt cô cứ nhắm nghiền , im lặng nằm trên chiếc giường trắng phau lạnh lẽo kia . Phòng này chỉ có một mình cô nằm ở đây mà thôi .
Bên ngoài những tán lá bay bay trong gió mà cuốn theo vào không trung . Nhìn nó cũng tĩnh mịnh mà cô đơn như trong phòng này bây giờ vậy.
Hai đứa bạn cô nhìn người bạn của mình thường ngày luôn hoạt bát, năng động . Mà khi này đây, nó im lặng nằm trên chiếc giường kia , lạnh lẽo mà đắng cay nhường nào . Họ liếc anh mắt căm thù về phía anh ta ,muốn đánh cho anh ta vài trận nữa nhưng đây là bệnh viện nên không ra tay với anh ta .
Hàn Diệu Linh nhìn vẻ mặt trên khuôn mặt anh trai mình chỉ lắc đầu buồn rầu , rồi quay bước mở cửa đi ra ngoài .