Hàn Tổng, Xin Anh Buông Tha Cho Tôi!

Chương 14: Sợ hãi




Trong phòng giam của cô chỉ là một mảng đen kịt , không có lấy một tí ánh sáng nào . Cô sợ lắm , nhưng không có cách nào để thoát khỏi đây.

Mỗi bữa ăn , cô đều được một người hầu nào đó mang thức ăn đến . Cô chỉ ăn một chút để duy trì sự sống mà thôi , bị nhốt thế này cô còn có tâm trạng để ăn uống gì nữa chứ .

Hàng ngày cô đều kêu to hy vọng anh ta nghe thấy mà thả cô ra .

— Hàn Chính Phong, Anh mau thả tôi ra , tôi muốn ra ngoài , cho tôi ra ngoài . Cô kêu to mong rằng anh ta sẽ rủ lòng mà tha cho cô , và sau tiếng kêu van xin của cô là tiếng khóc nghẹn ngào

Thỉnh thoảng, Hàn Chính Phong cũng đi qua phòng giam của cô . Anh ta nghe cô kêu gào chỉ nở một nụ cười đầy khinh bỉ, rồi đi lướt nhanh qua phòng cô .

— Cô muốn tôi thả cô ra á , Hừ đâu có dễ vậy. Anh ta chỉ nói nhỏ đủ anh ta nghe

Trong này , cô không biết đã trôi qua bao nhiêu ngày rồi nữa . Dù sợ hãi nhưng cô vẫn kiên cường mà chịu đựng . Thỉnh thoảng bên ô cửa nhỏ cô chỉ nhìn thấy một chút ánh sáng dọi vào . Nên cô có thể nhận biết một chút về ngày hay đêm .

Vẻ mặt cô bơ phờ không có một chút sự sống nào . Vẻ mặt thì trắng nhợt như thể có một vật gì đó rơi xuống cô có thể bị ngất ngay lập tức vậy. Nhìn ra phía ngoài cửa , cô thèm cảm giác của không khí trong lành của cây cối , của gió cây , những tia nắng của Mặt Trời...

..............................

Triệu Kiều Anh : Ê mày , sao dạo này không thấy Nhu Nhu gọi điện thoại hay rủ tụi mình đi chơi nữa nhỉ .

Tần Thanh Thanh : Đúng thiệt, chắc khoảng gần 2 tuần gì đó rồi nhỉ , chả thấy nó gọi điện cho 2 đứa mình gì . Vẻ mặt khó hiểu

Triệu Kiều Anh : Hay gọi cho nó thử xem !!

Tần Thanh Thanh : Ừ , mày gọi cho nó thử xem . Mắt Thanh Thanh hướng về con bạn mình

Triệu Kiều Anh cầm chiếc điện thoại lên , dở danh bạ tìm tên của đứa bạn và gọi.

Tiếng điện thoại của cô vẫn vang lên reng reng reng ... nhưng sau đó là tiếng kêu " Xin lỗi số máy quý khách đang gọi hiện đang bận xin quý khách gọi lại sau " .

" Nó không nghe mày ạ " Và kèm theo là vẻ mặt hơi buồn và cái lắc đầu của Kiều Anh

" Thử gọi lại đi " Thanh Thanh vẫn có niệm tin là con bạn mình sẽ nghe máy

" Xin lỗi số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận xin quý khách vui lòng gọi lại sau... "



.....

" Xin lỗi số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận , xin quý khách vui lòng gọi lại sau... "

Sau nhiều lần gọi cho cô không được, hai đứa bạn của cô bắt đầu lo lắng. Không biết nó có xảy ra chuyện gì không mà không bắt máy nữa .

Ngoài trời , mây đen mù mịt kéo đến , tiếp sau đó là tiếng sấm chấp Đoàng ĐOÀNG ĐOÀNG vang lên làm cho Kiều Anh và Thanh Thanh phải rùng mình .

" Mày ơi , liệu có chuyện gì xảy ra với nó không. Tao lo quá à , chúng mình chỉ có nó là người bạn thân nhất thôi đó , nó mà có mệnh hệ gì thì " Thanh Thanh lo lắng , bầu trời bên ngoài thì cứ sấp chớp không ngừng càng làm cảm giác bất an dâng lên cao hơn

" Thôi đừng có lo quá , chắc nó bận cái gì đó thôi ... hay nó được cho đi chơi mà không để ý điện thoại thì sao " Kiều Anh cũng lo cho đứa bạn lắm nhưng vẫn cố trấn an cho đứa bạn .

Rồi chợt Triệu Kiều Anh nhớ ra điều gì đó rồi lên tiếng.

" Hay 2 đứa mình qua nhà tên Hàn Chính Phong gì đó đi , thử xem nó có nhà không . Biết đâu sẽ biết nó đi đâu đó ... "

Tần Thanh Thanh gật đầu, rồi 2 đứa cùng lên xe , lái xe đi về phía biệt thự của Hàn Chính Phong.

Phía bên này

Bác quản gia , giờ mới chợt nhớ ra một điều quan trọng, mà sao bây giờ ông mới nhớ ra chứ . Bác hốt hoảng chạy ngay đến phòng thiếu gia nhà mình .

Cộc cộc cộc

Tiếng cửa vang lên , người bên trong phòng hơi bực bội nhưng vẫn ra mở cửa .

" Có chuyện gì vậy Bác ... " Giọng anh ta lạnh luôn đến đáng sợ

" Thiếu gia .... thiếu phu nhân... " Bác quản gia giọng nói ấp úng không nói lên lời

" Có chuyện gì , bác nói rõ ràng đi , cô ta thì làm sao " Giọng nói càng thêm bực tức

" Thiếu gia , thiếu phu nhân rất sợ bóng tối đó , mà chuyện quan trọng thế này giờ tôi mới nhớ ra " Bác quản ra nói ra được rồi , nhưng mặt ông cúi gằm xuống

Trong lòng anh hiện lên một cảm giác đau sót đến khó tả . Anh ngạc nhiên , vừa bất ngờ , trong lòng có gì đó nhói lên làm anh hơi khó chịu . Anh vội vàng chạy nhanh đến phòng của cô , vẻ mặt hiện rõ sự lo lắng.



Bác quản gia nhìn thiếu gia nhà mình lo lắng cho thiếu phu nhân như vậy thì cười thầm trong lòng . Ông già này biết là thiếu gia nhà mình rất quan tâm đến thiếu phu nhân ,nhưng vì bản chất lạnh lùng lên mới vậy thôi .

...............................

Phía Triệu Kiều Anh và Tần Thanh Thanh

" Sắp đến biệt thự nhà tên họ Hàn kia chưa mày " Tần Thanh Thanh sốt ruột, lên tiếng hỏi đứa bạn

" Sắp tới rồi , mày đừng rục tao " Triệu Kiều Anh là người lái xe bị đứa bạn ngồi phía sau cứ năm phút là lại hỏi câu này liên tục làm bản thân cũng phát mệt với nó .

Rồi cuối cùng tụi nó cũng tới trước ngôi biệt thự. Hai đứa cô đi xuống, vội đi đến cửa nhà mà bấm chuông cửa .

Người hầu bên trong nghe có tiếng chuông, thì tiến lại gần mở cửa.

Vừa thấy có người ra mở cửa, Tần Thanh Thanh đã vội cất tiếng lên hỏi .

" Cô ơi cho cháu hỏi , Khương Ngọc Nhu bạn cháu có nhà không ạ "

Đáp lại nó là sự im lặng cùng vẻ mặt khó xử của cô giúp việc càng làm nó lo lắng hơn .

Nó vội chạy vào trong mà không để người hầu kịp phản ứng gì hết .

" Nhu Nhu , mày ở đâu .... Nhu Nhu , mày ở đâu " Tần Thanh Thanh cất tiếng to mà gọi cô , nhưng căn nhà đã yên tĩnh giờ càng thêm lạnh lẽo hơn

Cùng lúc đó , cô em gái của Hàn Chính Phong vừa về nước thì đến nhà của anh trai để gặp chị dâu .

" Hai chị là ai vậy, sao lại ở nhà anh trai em " Hàn Diệu Linh ngơ ngác mà nhìn hai người kia

Hai người nghe cô bé đó nói vậy thì vội nói .

" Tụi chị đến gặp bạn chị , là chị dâu của em đó , tụi chị gọi nhưng nó không nghe máy . Lên tụi chị đến đây tìm nó luôn " Cả hai cùng đồng thanh nói

Hàn Diệu Linh hiểu ra vấn đề , liền dẫn hai người tìm khắp các căn phòng . Vừa đi ngang qua căn phòng giam thì hai người nghe thấy tiếng bàn tán nhộn nhịp.

Biết có điều gì đó chẳng lành , cả ba người vội vã chạy đến đó ....