Hàn Tiên Sinh, Anh Là Của Em!

Chương 40




Sáng sớm hôm sau, Giang Mi Ảnh tới văn phòng, ngày kia đã nghỉ rồi, còn rất nhiều công việc dồn lại.

Phương Khả Khả đã sớm phát điên, đầu bù tóc rối nhìn chằm chằm khuôn mặt trang điểm tinh tế của Giang Mi Ảnh, vẻ mặt chua xót nói, “Bé yêu tinh, thế mà em vẫn còn thời gian trang điểm!”

Giang Mi Ảnh cười cười: “Buổi sáng sáu giờ em đã dậy chạy bộ, thời gian trang điểm cùng lắm tầm mười phút.”

Sau nhiều năm mài giũa kỹ năng trang điểm, để trang điểm một mặt hoàn chỉnh đi làm, chỉ hơn mười phút là đủ rồi.

Phương Khả Khả đ.ấ.m n.g.ự.c dừng chân: “Tại sao em có thể phấn chấn, sinh hoạt có quy luật vậy! Em có biết chị sẽ thấy rất kém cỏi hay không!”

Giang Mi Ảnh nói câu đau lòng: “Chị có thể thử tập thể dục mỗi sáng mà. Buổi sáng rời giường trước một tiếng, chạy nửa tiếng, sau đó tắm rửa, cả ngày đều sẽ rất phấn chấn. Làn da cũng trở nên tốt hơn, người cũng khỏe mạnh hơn, kiên trì một tháng, chị sẽ thấy mình như một người khác.”

Trong chuyên ngành nghệ thuật của Giang Mi Ảnh, xung quanh có rất nhiều cô gái mặt đẹp, dáng chuẩn. Phòng ký túc bên cạnh là hệ biểu diễn, bốn cô gái vì để bảo vệ vóc dáng đều đặc biệt có kỷ luật, sáng này cũng rời giường chạy bộ. Phòng ký túc của Giang Mi Ảnh có quan hệ rất tốt với phòng bên cạnh, cũng cùng nhau bị cảm hóa rồi bị kéo đi chạy bộ. Kết quả, cả phòng ký túc các cô có giá trị nhan sắc tối cao trong toàn bộ hệ biên đạo, thậm chí một trong số các bạn cùng phòng của Giang Mi Ảnh còn trở thành diễn viên.

Giang Mi Ảnh kiên trì với chuyện rèn luyện này, đặc biệt coi trọng, cũng rất cảm kích mình đã có thói quen tốt như vậy.

Bởi vậy cô luôn thuyết phục Phương Khả Khả đi rèn luyện.

Phương Khả Khả chán nản thật sự, căn bản không muốn dậy sớm như vậy, cô ấy véo đống thịt thừa trên bụng, lòng đau đớn xua xua tay: “Thôi, làm việc đi. Hầy, chị cảm giác thị lực của mình gần đây giảm sút, có nên mua thêm mấy chậu xương rồng để chống bức xạ không nhỉ?”

“… Thị lực giảm sút cùng xương rồng có liên quan gì đến nhau chứ?” Giang Mi Ảnh càu nhàu.

Thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, Giang Mi Ảnh ăn xong bánh mỳ nướng, Phương Khả Khả đến phòng chưa đồ ngủ trưa, Giang Mi Ảnh nằm ườn ở phòng làm việc gọi điện cho Tiêu Dẫn Chương.

Giang Mi Ảnh nói lại chuyện sắp tham gia họp lớp với Tiêu Dẫn Chương, cuối cùng ngập ngừng hỏi: “Em quyết định như vậy… Liệu có  không ổn không?”

Giọng nói Tiêu Dẫn Chương hơi xúc động, anh ấy cười: “Không, sao lại không tốt được!”

Giang Mi Ảnh sửng sốt.

“Ảnh Tử! Em rất dũng cảm!” Tiêu Dẫn Chương khen ngợi.

Giang Mi Ảnh được Tiêu Dẫn Chương khen đến xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Không có gì cả… Chỉ là em nhớ đến lời bác sĩ Tiêu nói, phải thừ tiếp xúc quá khứ nhiều hơn, nếu không cả đời sẽ không thể thoát khỏi nó.

“Ừ.”

“Em cảm thấy em hiện tại đã rất tốt, cho nên em muốn thử tiếp nhận quá khứ, để tâm lý mạnh mẽ hơn một chút.” Giang Mi Ảnh nói, giọng điệu bình tĩnh nhưng tràn ngập năng lượng.



Giọng Tiêu Dẫn Chương dịu dàng: “Em đã rất mạnh mẽ.”

Giang Mi Ảnh yên lặng lắng nghe.

“Ảnh Tử, em là người kiên cường nhất mà anh từng gặp.” Tiêu Dẫn Chương nhẹ nhàng nói.

Giọng nói anh dường như có sức mạnh tinh thần, tràn đầy sự khích lệ, làm lòng Giang Mi Ảnh từng chút từng chút được dũng khí lấp đầy.

Giang Mi Ảnh cầm điện thoại, lòng bàn tay toát ra mồ hội, giọng nói có sự kiên định: “Vâng. Em sẽ dũng cảm.”

Tan làm, Giang Mi Ảnh đến quán mỳ Hữu Gian theo ý tưởng ngày hôm qua.

Dạo này làng đại học đang trong đợt thi giữa kỳ, quán mỳ luôn thiếu một hai cô bé làm thêm, không đủ người, chính Hàn Đống cũng phải ra thu dọn bàn ăn.

Thấy Giang Mi Ảnh bước vào, anh ngạc nhiên một lúc lâu, sau đó giống như trút được gánh nặng, khóe miệng anh cong cong, nói: “Tới rồi?”

Hai người như thể đã thực hiện một thỏa thuận thầm lặng, một ánh mắt đã xác định được suy nghĩ của đối phương.

Sự bối rối do Giang Mi Ảnh đột nhiên rời đi trước đó dường như sau vài ngày liền biến mất.

Giang Mi Ảnh bật tiếng cười khúc khích trong khoang mũi, rũ mắt mỉm cười: “Ừ. Còn phần ăn giảm cân cá ngừ không?”

“Còn.” Hàn Đống dọn dẹp bàn ăn xong, đúng lúc nhường chỗ, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ cái bàn vừa được dọn sạch sẽ, “Ngồi đây chứ?”

Giang Mi Ảnh gật đầu, ngồi xuống vị trí kia.

Giang Mi Ảnh hôm nay không tăng ca, bởi vậy lúc đến quán mỳ Hữu Gian mới có bảy giờ tối, vẫn không nhiều thực khách trong quán. Nhưng sau cô, không còn người vào nữa.

Trong quán có duy nhất một cô bé làm thêm đang bận rộn thanh toán tính tiền, thấy Giang Mi Ảnh quen mắt, cô bé vội vàng lễ phép cười cười, hỏi: “Bận rộn quá không đón tiếp được cẩn thận, chị có muốn nước uống không?”

Trước kia khi Hoàng Như Như còn ở đây, cô nàng đề sẽ mang lên một cốc trà lúa mạch.

Nhìn cô bé bận tới mức trán lấm tấm mồ hôi, Giang Mi Ảnh lắc đầu, khẽ nói: “Không cần đâu, em cứ làm việc đi.”

Cô bé mỉm cười cảm kích, vội vàng đi tiếp các vị khách khác.



Cô bé này chắc vừa vào đại học, lần đầu tiên đi làm thêm, độ sành sỏi kém hơn Hoàng Như Như nhiều.

Hàn Đống bưng suất ăn lên, thuận tay rút quyển sổ ghi chép trong túi n.g.ự.c ra, viết vào một trang giữa, sau đó viết hai chữ “kết quả” dòng tiếp theo.

Nói chung Hàn Đống sẽ quan sát tình trạng đồ ăn còn thừa của Giang Mi Ảnh, để xác định xem cô ăn uống có tiến bộ gì không, sau đó ghi chép lại.

Ban đầu có thể là do ý thức trách nhiệm, còn vì để báo cáo tình hình gần nhất cho Tiêu Dẫn Chương. Nhưng hiện tại đã lâu Tiêu Dẫn Chương không tới hỏi tình trạng của Giang Mi Ảnh, anh lưu lại hồ sơ ăn uống của Giang Mi Ảnh đã thành thói quen. Ngoài ra, càng ngày càng có xu hướng ghi chép chi tiết hơn.

Giang Mi Ảnh một tay chống má, tò mò hỏi: “Hàn Đống, quyển sổ trên tay anh là để ghi lại đơn gọi món à?”

Hàn Đống đóng sổ lại, giơ đến trước mặt Giang Mi Ảnh: “Cái này á? Phải.”

Giang Mi Ảnh hỏi: “À… Có phải nhân viên nào của quán cũng có một quyển không, cũng không đến mức một mình anh phải ghi chép đơn đâu nhỉ? Quyển sổ này nhìn thoáng có vẻ dùng lâu lắm rồi, quán kinh doanh tốt như vậy, hẳn là dùng sắp hết rồi.”

Câu hỏi cô đặt ra làm Hàn Đống không có cách nào trả lời.

Rốt cuộc không thể nói cho cô biết, đây vốn là sổ chuyên ghi lại đơn của cô.

Hàn Đống gật gật đàu: “Là mỗi người một quyển, tôi không nhớ lắm.”

Trả lời xong, trong lòng Hàn Đống thấy may mắn, Giang Mi Ảnh không có đột nhiên nhiệt tình muốn xem nội dung bên trong.

Giang Mi Ảnh không có lòng tò mò lớn như vậy, thuận miệng hỏi một câu liền dừng đề tài.

Hàn Đống thấy trong quán đã không cò khách mới, anh liền ngồi xuống bàn trống bên cạnh cô, quay mặt về phía cô, tùy ý hỏi: “Hôm nay em tan làm có vẻ sớm?”

Giang Mi Ảnh gật gật đầu: “Ừ, hôm nay làm việc năng suất cao, trước khi nghỉ tết Đoan Ngọ cũng không có tâm trạng tăng ca, nên mọi chuyện nghỉ xong rồi tính.”

Đĩa nước chấm trong khay đồ ăn để một nửa quả chanh tươi, Giang Mi Ảnh có chút ngạc nhiên, không ngờ Hàn Đống còn nhớ lời cô nói. Trái tim cô khẽ xao động, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên, nhanh chóng vắt nước chanh lên toàn bộ cá ngừ đã chín và rau củ. Suất ăn kết hợp với salad ngô trứng, Giang Mi Ảnh thử một miếng.

“Ngon lắm.” Cô khen.

Hàn Đống để ý lúc Giang Mi Ảnh ăn, biểu cảm trên mặt càng ngày càng phong phú.

Anh rất muốn hỏi, tại sao hôm trước cô đột ngột bỏ đi, nhưng lại sợ anh hỏi quá đường đột. Anh không phải người thân của Giang Mi Ảnh, cũng không phải bạn bè đặc biệt thân thiết. Nhỡ Giang Mi Ảnh có chuyện riêng gì đó, anh hỏi ra miệng, có vẻ không ý tứ lắm.

Hàn Đống ngập ngừng một chút, cuối cùng không nói nữa.