Hàn Tiên Sinh, Anh Là Của Em!

Chương 39




Trái tim Giang Mi Ảnh như ngâm trong nước đá, lại giống như bị thiêu trên giàn lửa.

Cô nên trả lời như nào?

Bị người ta @ riêng, cô như bị người ta ép buộc phải nhìn thấy tin nhắn này, còn muốn giả vờ như không biết sao?

Giang Mi Ảnh ôm hai đầu gối ngồi ngây ngốc trên giường.

Những cảnh tượng hồi cấp ba lặp đi lặp lại trong đầu, những hình ảnh xám xịt khiến người ta không thở nổi.

Những trò đùa dai cùng giọng nói đầy ác ý tràn ngập toàn bộ não.

“Ha ha ha ha, với bộ dáng của mày, hotboy sẽ thích mày á?”

“Một cái cốc của Thần nữ tám vạn tệ đó!”

“Mày thật tởm lợm!”

…..

Giang Mi Ảnh hít một hơi thật sâu, cảm giác trái tim bắt đầu phát đau vì không hít thở được.

Điện thoại dưới gối kêu lên.

Giang Mi Ảnh gục mặt xuống, chần chờ mãi mới bò dậy, cô nhìn chằm chằm điện thoại vang tiếng chuông rung lên trên giường một lúc lâu, cẩn thận vươn tay, cầm điện thoại lên.

Trên màn hình nổi lên hai chữ “Bạch Anh”.

Từ lúc tốt nghiệp trung học đến nay, đây là bạn học cấp ba duy nhất mà cô còn giữ liên lạc.

Hồi trung học, Bạch Anh và cô chính là người của hai thế giới. Vớithành tích tốt, Bạch Anh là học thần trong số mười người đứng đầu cả năm, sau đó trực tiếp thi vào trường TOP3 cả ngước. Cô ấy xinh đẹp, tính tình phóng khoáng, tuy trông có chút lạnh lùng, nhưng cũng là người nếu thân thiết liền trở nên rất thú vị.

Còn Giang Mi Ảnh thì sao?

Thành tích tầm trung, chẳng có gì nổi bật, khi đó cô còn béo nữa, điển hình của cái gọi là cao một mét sáu, nặng một trăm sáu mươi (80 cân). Trông người béo hú buồn nôn, cô rụt rè thiếu tự tin, nhưng lại rất sĩ diện.

Vậy tại sao hai người bọn họ lại thành bạn?

Giang Mi Ảnh nghĩ, chắc là bởi vì Bạch Anh tốt tính nhỉ.



Cô nhận điện thoại, giọng nói ngập ngừng, kèm chút khàn khàn: “Alo… Chào.”

“Giang Mi Ảnh?” Giọng Bạch Anh trong trẻo lanh lảnh, dừng một chút, cô ấy thận trọng hỏi: “Là Mi Ảnh đó à?”

Cổ họng Giang Mi Ảnh cứng lại, khẽ đáp: “Ừ.”

Thỉnh thoảng cô có liên lạc với Bạch Anh, trước khi từ thủ đô về Phù Thành, cô từng liên lạc WeChat với Bạch Anh, cô ấy cũng biết số điện thoại của cô.

Bạch Anh dường như cẩn thận cân nhắc lời nói, nhỏ giọng hỏi: “Cậu… Đã xem lịch sử trò chuyện trong nhóm chưa?”

Cổ họng mắc nghẹn làm Giang Mi Ảnh không nói nên lời, cô chỉ khẽ đáp: “Rồi.”

Bạch Anh hỏi: “Vậy… Cậu thấy thế nào? Có tới không?”

Muốn đi hay không?

Trong lòng Giang Mi Ảnh đương nhiên không muốn đi.

Những mà lòng tự trọng trong xương cốt lại không cho phép cô lùi bước, cô đã trốn tránh năm năm, luôn muốn làm những người trong quá khứ phải hối hận, phải bị trừng phạt. Nhưng cô còn không chăm nổi chính mình, chưa từng hành động được điều gì.

Hiện tại cơ hội đã đến, nhưng Giang Mi Ảnh lại rất sợ hãi.

“Nếu cậu không muốn tới, không sao cả.” Bạch Anh sợ Giang Mi Ảnh khó xử, vội nói, “Không cần quá băn khoăn, không muốn đi thì không đi. Có thời gian hai chúng ta tụ tập với nhau, tâm sự cuộc sống hiện tại như nào.”

Bạch Anh vẫn tốt bụng như vậy, lòng Giang Mi Ảnh ấm áp, cười nói: “Ừm, được. Nhưng mà…”

Cô tạm dừng rất lâu, Bạch Anh kiên nhẫn đợi cô trả lời, trong lòng cô ấy càng ngày càng căng thẳng.

“Tớ muốn… Tới xem.” Giọng nói Giang Mi Ảnh như từ không trung rơi xuống mặt đất, giọng điệu trở nên kiên định hơn.

Bạch Anh ngẩn người, không phản ứng lại ngay.

“Tớ muốn đến xem. Bạch Anh… Mặc dù tớ rất sợ, rất hoảng loạn, nhưng tớ vẫn muốn đến, xem mình có còn giống trong quá khứ không…” Giọng cô run run nói.

Bạch Anh ngạc nhiên, hỏi: “Thật sự ổn chứ?”

Lòng Giang Mi Ảnh không ý kiến gì: “Tớ không biết… Nhưng nếu không được, tớ sẽ rời đi sớm. Cậu sẽ giúp tớ chứ?”

“Ừ!” Bạch Anh cất cao giọng, kiên định nói, “Yên tâm, tớ sẽ giúp cậu giải vây, còn có A Quân ở đó, với vóc dáng kia của cậu ta, ai dám chọc? Nếu cậu muốn chạy, bọn họ mà không thả cậu đi, tớ sẽ bảo A Quân bảo vệ cậu.”

Giang Mi Ảnh không nhịn được mà cười.



A Quân là bạn thân nam của Bạch Anh, cậu ta có một khuôn mặt baby dễ thương, nhưng sau tốt nghiệp trung học liền đi lính, hiện tại rèn luyện thành cao to vạm vỡ, quả thật giống như King Kong.

Giang Mi Ảnh không thân với A Quân, vì có Bạch Anh, quan hệ của hai người cũng coi là tốt. Năm ngoái Bạch Anh tốt nghiệp đại học liền kết hôn, A Quân là phù rể, Giang Mi Ảnh điều trị thân thể ở Bắc Kinh nên không tham gia hôn lễ được, cô vẫn luôn áy náy.

“Vậy, đến lúc đó gặp nha.” Bạch Anh nói.

“Ừ. Khi đó gặp.”

Cúp điện thoại với tâm trạng phức tạp, Giang Mi Ảnh đấu tranh tư tưởng một hồi lâu.

Mở WeChat ra một lần nữa, các bạn học đã bàn bạc xong địa chỉ tụ họp.

Đề tài đã không còn nhắc đến cô.

Giang Mi Ảnh hít sâu một hơi, bắt đầu gõ chữ.

Giang Mi Ảnh: “Tôi sẽ đi.”

Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng, đám người lập tức bùng nổ như nồi nước sôi.

“Gì cơ?”

“!!!”

“Thật hay giả?”

…..

Giang Mi Ảnh biết nhóm bạn sẽ phản ứng như vậy, cô tắt WeChat đi, nhắm mắt làm ngơ.

Xem qua thời gian, đã gần rạng sáng. Đúng là một lũ cú đêm…

Tiêu Dẫn Chương, người có quy luật làm việc nghỉ ngơi, hẳn đã ngủ, Giang Mi Ảnh không gọi điện cho anh nữa.

Ngày mai đi.

Không thảo luận được với Tiêu Dẫn Chương, cô cứ cảm thấy khó chịu trong lòng.