Hạn Thời Thú Liệp
“Câu chuyện đến đây là hết,” Thời Sơn Diên vươn tay che lại mắt Yến Quân Tầm, “bạn nhỏ nên đi ngủ rồi.”
“Chưa hết,” lông mi của Yến Quân Tầm sượt qua lòng bàn tay Thời Sơn Diên, cậu cau mày một xíu như là phản đối, “trong miệng em vẫn còn mùi sữa.”
“Vậy thích mà,” Thời Sơn Diên rời tay đi vò rối tóc Yến Quân Tầm, rồi cứ giữ nguyên tư thế ấy để hôn cậu, “em thơm phưng phức này.”
Lúc này mặt Yến Quân Tầm rất đỏ, nhưng mà không phải vì xấu hổ mà do cậu đang phát sốt. Sau khi nụ hôn kết thúc cậu lẩm bẩm than vãn: “Sức khỏe em tệ quá.”
Yến Quân Tầm rất không hài lòng với cơ thể của mình trong hiện thực, gần đây cậu cứ hay vung vẩy tay chân trước gương những muốn tìm hai múi cơ vẫn chưa đánh mất.
“Ừm…” Thời Sơn Diên an ủi thiên tài nhỏ, “qua mùa đông em có thể bắt đầu rèn luyện.”
“Mùa đông ở đây kéo dài năm tháng,” Yến Quân Tầm ôm tay, vẻ mặt nghiêm túc, “em còn phải làm một con gà nhép suốt năm tháng nữa,” càng nói cậu càng bất mãn với chính mình, “vóc người cũng lùn.”
“Một mét bảy lăm cũng khá ổn rồi,” Thời Sơn Diên chống đầu, kéo chăn lên đến tận cằm cho Yến Quân Tầm, “em dùng một đòn là đã hạ gục được Phác Lận.”
“Nhưng anh còn cao mét tám chín kìa, có cả cơ bắp với đường nhân ngư nữa chứ.” Yến Quân Tầm vừa nói vừa tung chăn ra, vén vạt áo ngủ lên xong còn vỗ một cái, “em chẳng có gì hết.”
“Em rất trắng,” Thời Sơn Diên lại kéo kín chăn cho cậu, “đã vậy còn rất đáng yêu nữa.”
“Nói thế chẳng an ủi được em đâu,” xấu hổ của Yến Quân Tầm hiện hết lên mặt, cậu cãi lại, “em cũng có phải vì dễ thương mà hấp dẫn anh đâu.”
“Phải,” Thời Sơn Diên bị chọc cười, “em nói đúng, em cũng chẳng phải vì dễ thương mà hấp dẫn tôi….” Hắn đáp lại ánh mắt của Yến Quân Tầm, tự nhiên chuyển chủ đề, “nếu tôi nói cho em câu trả lời thật sự, em sẽ hôn tôi chứ?”
“Không biết nữa,” Yến Quân Tầm chống người dậy, hôn một cái lên trán Thời Sơn Diên, “nhưng bây giờ thì em sẽ hôn anh.”
“Em đang đeo vương miện cho tôi ư?” Thời Sơn Diên không nhúc nhích, “như này không tính là hôn đâu.”
Yến Quân Tầm dán người sang, kề sát cái trán nóng bừng của mình vào trán Thời Sơn Diên. Cậu đã bị dạy hư rồi, đã biết thế nào là làm nũng. Nhưng động tác của cậu lại vụng về, không giống như người yêu vành tai tóc mai quấn quít mà như một con bê con đang húc đầu hơn. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Thời Sơn Diên ôm Yến Quân Tầm ngã lại vào trong đống chăn đệm. Nụ hôn của hắn cứ hạ xuống rải rác, đến tận khi Yến Quân Tầm phải nhắm mắt lại, hô hấp cũng bị nụ hôn của hắn làm rối loạn.
“Đọc sách lát nữa,” Thời Sơn Diên với tay ra tìm kiếm ở đầu giường mà lỡ làm đổ ly nước. Hắn lười dọn, rút một quyển sách từ bên dưới ra, “kể tiếp một chuyện nữa nhé,” một tay Thời Sơn Diên siết chặt Yến Quân Tầm, “kể xong thì chúng ta đi ngủ.”
Yến Quân Tầm bị ôm đến đổ mồ hôi, cậu nóng lắm, mồ hôi nhớp nháp trên lưng. Cậu nghiêng đầu sang chôn mặt vào gáy Thời Sơn Diên rồi hà hơi vào đó.
“Trước kia có một nàng công chúa sống trong cung cấm, ở nơi đó chẳng ai yêu thương nàng, nàng cảm thấy rất cô độc.”
Trong phòng chỉ có tiếng kể chuyện của Thời Sơn Diên, hắn kiềm giọng rất thấp, như là chỉ nói cho mình Yến Quân Tầm nghe.
“Trong cung của nàng có nuôi một con quạ đen, đó là người bạn duy nhất của nàng. Nàng nghe nói con gái của hoàng đế sau khi trưởng thành sẽ phải kết hôn, nhưng nàng không muốn nghe người ta sắp xếp, nên nàng đã bắt chước anh mình đi học.”
Yến Quân Tầm vòng tay ôm Thời Sơn Diên, vừa nghe vừa gật gật đầu.
“Nàng đọc rất nhiều sách…” Thời Sơn Diên nói chậm rãi, “nhưng rồi nàng nhận ra đọc sách không thể thay đổi được số phận đã bị an bày. Trong lòng nàng sinh ra khát khao với quyền lực, muốn thoát khỏi lời nguyền khi là một công chúa.”
“Đi tranh giành…” Yến Quân Tầm ngáp một cái, cậu vẫn đang cố hưởng ứng câu chuyện của Thời Sơn Diên.
“Đúng vậy, đi tranh giành,” quai hàm của Thời Sơn Diên đè lên đỉnh đầu Yến Quân Tầm, “trở thành một người dám đấu tranh. Để tôi đọc phần sau xem,” hắn nhận ra quyển sách này vẫn chưa được hoàn thành, câu chuyện lưng chừng ở đây. Thế là Thời Sơn Diên quyết định tự viết tiếp luôn, hắn nói: “về việc đi học ấy mà, các anh trai của công chúa cũng rất chăm chỉ, họ giỏi lắm, cả nhà họ đều học giỏi. Nhưng tranh giành quyền lực rất tàn khốc, chăm chỉ cũng chẳng tác dụng mấy. Cha anh nàng muốn biến nàng thành món tiền cược chính trị để lôi kéo các đại thần, nàng nghĩ đã đến lúc mình phản kháng rồi, nên giết chết người anh cả đã đề ra ý kiến này. Chuyện này rất khó, nhưng nàng cũng đã làm được…”
Dường như Yến Quân Tầm đã ngủ rồi.
Thời Sơn Diên úp quyển sách lên gối, nghe tiếng hít thở của Yến Quân Tầm.
“Chẳng có gì là khó cả, phải không?” Thời Sơn Diên ôm Yến Quân Tầm thật chặt, đôi mắt mới khép nửa ngập tràn vẻ điên cuồng. Nhưng vẻ mặt hắn vẫn rất bình thản, giọng cũng vẫn dịu dàng. Tay hắn vuốt ve gò má Yến Quân Tầm, xong lại dời lên trán.
Ở đó không thấy vết thương do súng bắn, cũng chẳng có máu.
“Tôi yêu em,” Thời Sơn Diên nói thầm, “thiên tài nhỏ.”
Muốn hắn nói bao nhiêu lần cũng được.
“Tôi yêu em,” Thời Sơn Diên cảm nhận nhiệt độ trên người Yến Quân Tầm, “Quân Tầm.”
Trong phòng rất yên tĩnh, Thời Sơn Diên dường như có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của Yến Quân Tầm. Mỗi ngày hắn đều gối lên âm thanh này mà ngủ, chẳng khác nào được tiêm thuốc an thần.
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Quê Thời Sơn Diên ở khu Đình Trệ, nơi này đã trở thành một cái chợ đen lớn trong thế giới hỗn loạn. Hắn vào được Săn Bắn Hạn Thời là vì hắn có một đài điều khiển kết nối với đề mục thí nghiệm, thứ này có thể dùng để lên mạng.
“Rốt cuộc bạo chúa là sao?” Yến Quân Tầm tự hong người trước gió ấm.
“Truy sát gã hề, đó là nhiệm vụ Artemis giao lúc nó tìm thấy tôi.” Thời Sơn Diên đang kiểm tra lại những tấm chip dự trữ mang về từ khu Đình Bạc, trong đó có rất nhiều dữ liệu có thể bán được giá, “nhưng tôi có mục đích khác.”
“Em muốn gặp Giác,” Yến Quân Tầm xoay người lại sấy phía sau, “cả Phác Lận nữa.”
“Chỉ cần phục hồi được dữ liệu,” tay Thời Sơn Diên bấm bấm những dữ liệu kia, “em có thể nuôi cả họ trong bể nước luôn.”
Trong bể nước trên sân thượng Yến Quân Tầm có nuôi một con rùa đen giả lập, đặt tên là Panda.
“Khương Liễm chắc chẳng ngờ được ‘Ngon ngon siêu ngon’ đã sập tiệm rồi,” Yến Quân Tầm được gió nóng hong đến là thoải mái, “cô vợ cũng chỉ là giả.”
Thời Sơn Diên bổ sung: “Chính anh ta cũng là giả mà.”
“Xe của em,” Yến Quân Tầm xỏ dép đi loanh quanh trong phòng khách, “cả nhà của em nữa, mất hết rồi.”
Thời Sơn Diên xoay ghế lại, nhìn cậu đi tới đi lui.
Nhiệt độ trong phòng rất cao, Yến Quân Tầm không thích kiểu đồ ngủ hai mảnh, cậu chỉ mặc mỗi cái áo phông trắng của Thời Sơn Diên. Cậu đi đến giữa phòng khách, xoay vào gương làm động tác duỗi người, thế là một góc của cái boxer màu xanh đậm lộ ra ngoài.
Chân rất dài.
Thời Sơn Diên khoác tay lên tay ghê, quyết định bắt đầu nghỉ ngơi trước thời hạn.
“Em muốn ra ngoài chơi trượt tuyết.” Yến Quân Tầm vẫn đang nói.
“Em chỉ muốn đắp người tuyết thôi,” ánh mắt Thời Sơn Diên rất bộc trực, hắn hỏi: “Em có thể cúi người nắm mũi chân không?”
“Dĩ nhiên là được,” Yến Quân Tầm cúi người xuống, duỗi thẳng tay ra túm lấy tai thỏ, “em còn phải đổi lại hết mấy con thỏ này nữa!” Khăn quàng, mũ, tạp dề, hoodie,… của cậu, nói chung là tất cả đồ qua tay Thời Sơn Diên đều là thỏ hết, cậu sắp bị thỏ nhấn chìm rồi, “hình như em nghe thấy tiếng nước chảy.”
Thời Sơn Diên không trả lời.
Yến Quân Tầm nhìn Thời Sơn Diên qua gương, mới phát hiện ra hắn đang nhìn mình. Cậu rất hay bị Thời Sơn Diên ngó đăm đăm như vậy, nhưng những ánh mắt chăm chú này không phải lúc nào cũng giống nhau. Như bây giờ chẳng hạn, ánh mắt Thời Sơn Diên như có sức mạnh đẩy áo phông của cậu cao lên.
Yến Quân Tầm đứng thẳng dậy, cậu cảm thấy tim mình đang đập quá nhanh. Mẹ kiếp, mặt cậu đang nóng bừng, là do bị ánh mắt Thời Sơn Diên dụ dỗ mà ra. Cậu giả vờ bình tĩnh, đi về phía nhà bếp: “Nước mở kìa.”
Bộ điều khiển tự động trong bếp đã tắt lửa, nước đang tràn ra ngoài.
Yến Quân Tầm muốn lấy giẻ lau, nhưng đứng trước bếp lò như vậy cậu lại chẳng nhích nổi bước nào. Cậu không muốn thừa nhận, trong mấy giây vừa này đầu cậu đã lướt qua rất nhiều hình ảnh. Cậu lại càng không muốn thừa nhận, mình cứng rồi.
Dễ cứng vậy đấy.
“Để lát nữa hẵng đi đắp người tuyết được không?”
Yến Quân Tầm nghe thấy tiếng Thời Sơn Diên đứng dậy rồi dừng lại trước cửa phòng bếp hỏi cậu. Cậu xoay lưng về phía cửa, cố kéo áo phông xuống để vạt áo che đi nỗi lúng túng của cậu, nhưng nó vẫn hiện lên rất rõ ràng. Như vậy làm cậu chẳng thể quay đầu lại với vẻ mặt thản nhiên được nữa, mặt cậu đỏ bừng.
“Được.” (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm bước thêm mấy bước, trong lòng chỉ mong Thời Sơn Diên ngồi xuống lại cho.
“Tối nay ăn cà rốt được không?” Thời Sơn Diên vén rèm lên.
Yến Quân Tầm vốn chẳng để ý hắn đang nói gì, chỉ máy móc trả lời: “Được.”
Thời Sơn Diên phủ lên người Yến Quân Tầm, cúi đầu hôn lên khóe mắt đã ửng đỏ và cả nốt ruồi lệ của cậu, đề nghị việc cuối cùng.
“Bây giờ làm tình đi.”
Hắn dùng giọng trần thuật nghe rõ là sung sướng.
Vài ngày sau, Thời Sơn Diên rao bán tin về nhà hắn ở khu Quang Quỹ, chỗ đó đã bị hệ thống Chủ Thần mở mang thành công viên, có vài kẻ phá hoại từ tổ chức con người cảm thấy hứng thú với những thông tin đó. Tiền bán được hắn lấy đi mua cho Yến Quân Tầm một bộ điều khiển, món đồ được đóng gói cẩn thận và đưa đến dưới hòm thư ở cửa nhà họ trong một buổi sáng tinh mơ.
“Em không nói cho đối phương biết địa chỉ nhà chúng ta,” ánh mắt Yến Quân Tầm dò xét ngoài khu nhà, nơi này không có giám sát, cậu cũng chẳng có tầm nhìn, “người ta nhiệt tình thật.”
Thời Sơn Diên kéo khóa ba lô, thấy bên trong là linh kiện lắp ráp bộ điều khiển, và cả một bức thư.
“Có…” Yến Quân Tầm nhăn mũi, “mùi gì ấy?”
“Nước hoa nồng quá.” Thời Sơn Diên mở thư ra, thấy những chữ hán đủ màu sắc.
【 Giao hàng nhiệt tình, phục vụ trọn gói. 】
Chữ viết trên đó như của học sinh tiểu học vậy.
【 Không cần cảm ơn, đã nhận được tiền. 】
Ký tên là “7-006” viết ngoáy.
_Hết_