Hạn Thời Thú Liệp

Chương 97: Ngoại truyện: 36809




Thời Sơn Diên hút thuốc bên vệ đường, đó là kỹ năng hắn mới học được. Bấy giờ có một cánh chim vút ngang qua bầu trời, hắn ngẩng đầu lên, thấy chim kia bay về hướng đường chân trời u tối. Hắn giơ cái tay cầm thuốc lên, nhắm một mặt lại hướng vào con chim kia, nói nhỏ: “Bịch.”

Bóng chim rơi xuống đáp lại.

Thời Sơn Diên dụi thuốc vào cạnh mui xe, rồi nghe thấy tiếng cửa mở đằng sau lưng.

“Đệt!” người đi ra trước xách túi vải, sải bước đi về phía Thời Sơn Diên: “Mẹ mày lại đốt mui xe của ông!”

Thời Sơn Diên không trả lời.

Người kia đi tới cạnh xe dùng tay lau mui xe mấy cái, cái vết ố vàng kia nhìn rất tức mắt. Gã nghiêng đầu nhìn sang Thời Sơn Diên, ánh mắt độc địa: “Tay mày cụt rồi đấy hả, thằng vô lại.”

Thời Sơn Diên tỏ vẻ hẵng còn chưa thỏa: “Ông trừ lương tôi cũng được.”

“Mày bị đuổi,” gã chỉ vào Thời Sơn Diên, “một xu tao cũng không cho mày, cút về bãi rác của mày mà nhặt xác chuột đi.”

Thời Sơn Diên nói: “Một xu cũng không có à?”

“Không có,” kẻ kia giơ tay gãi gàu, “trừ phi mày liếm sạch mui xe cho tao,” đàn em của gã lục tục đi ra, đứng sau lưng gã. Gã lại tiến thêm một bước về phía Thời Sơn Diên, nói: “Mày nghe rõ chưa? Liếm, sạch, cho, tao.”

Ánh mắt của Thời Sơn Diên nhìn qua gã, qua những tên đàn em đằng sau, rồi mới quay vòng lại mặt của kẻ kia. Hắn mỉm cười, nhét bật lửa vào túi mình, khôn khéo đáp: “Được thôi.”

Sau đó hắn nện xuống gáy đối phương, để mặt gã tiếp xúc thân mật với mui xe. Tiếng “Rầm” rất vang, lớn đến nỗi không ai nghe thấy sống mũi của gã gãy ngoặt.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Thời Sơn Diên bước qua những tên đàn em nằm la liệt dưới đất, nhấc đầu gã kia khỏi chỗ lõm của mui xe, lấy cùi chỏ dứt khoát thúc vào gã thay lời xin lỗi. Kẻ kia oằn mình va vào kính trước của xe, Thời Sơn Diên hy vọng gã có thể cảm nhận được nỗi áy náy chân thành của mình, thế là lúc đối phương cong người mới đạp cả người lẫn kính văng hết ra ngoài.

Kẻ kia lăn mấy vòng, người ngã ngửa ra sau, gã dùng tay che mặt hét lên một tiếng thảm thiết.

Thời Sơn Diên bước lại, giơ chân đạp vẹo cả đầu hã kia. Hắn đút tay vào túi, khom lưng ngắm nghía đối phương một hồi rồi mới hỏi: “Mày sẽ cho tao lương chứ?”

Miệng kẻ kia còn đang ngậm cái răng bị đánh gãy, chỉ có thể gật đầu thật mạnh.

Thời Sơn Diên nhặt túi vải lên, kéo khóa ra, liếc thấy độ dày của xấp tiền bên trong mới hài lòng nói: “Cảm ơn.”

Hắn lễ phép bỏ đi.

Từ đằng xa vọng lại vài tiếng súng, nhưng không còn cánh chim nào bay ngang nữa.

*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)

Ở khu Đình Trệ hàng cao cấp là thức ăn, loại rác rưởi là sách vở.

Thời Sơn Diên ăn một bữa no nê, dùng những đồng cuối cùng để mua một hộp sữa, sau đó đứng ở khu phế thải hút hộp sữa “rột rột”. Hắn uống sữa xong thì cầm mấy quyển manga cũ rách tìm thấy trong đống rác đi đến một tiệm tạp hóa.

“Không ai muốn thuê mày đâu,” một gã đàn ông lực lưỡng biệt danh là “Răng Thỏ” đang khoanh tay xem tờ rơi của chợ đen nói: “chẳng ai muốn tìm phiền phức, cái tên 36309 này thành đồ bỏ rồi.”

“Đổi tên khác vậy,” Thời Sơn Diên vẫn còn cầm hộp sữa, “tôi là 36811.”

“Quy tắc đời tao là ‘Tuyệt đối không lừa gạt khách thuê’, lừa người ta sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của tao.” Răng Thỏ trả bảng tên của Thời Sơn Diên đặt trên quầy lại cho hắn, “cứ chờ đi, khi nào có tin tao sẽ tìm mày. Phải rồi, hôm qua hàng xóm của mày có khiếu nại mày đấy, nó bảo mày tự phá nhà mình, lấy một đống thuốc màu ra vẽ linh tinh lên. Mày đang làm gì vậy? Gửi tín hiệu cho tổ chức bí mật à?”

“Đấy là nghệ thuật,” Thời Sơn Diên rất tự tin rằng mình có thiên phú nghệ thuật, đã vậy còn không cho người khác nghi ngờ, “bảo nó câm mõm vào.”

Răng Thỏ gạt đống đồ lặt vặt trên bàn đi, chống cùi chỏ đỡ người rồi nhìn Thời Sơn Diên, ánh mắt phức tạp: “Mày còn cầm hộp sữa làm gì? Chưa dứt sữa chắc?”

Thời Sơn Diên xoay hộp sữa lại, để lộ con bò sữa nhỏ in trên đó: “Sưu tập mấy con bò này là sở thích của tôi.”

“Nói chuyện chính đi 36809,” Răng Thỏ vung vẩy nắm đấm trong không khí, “tao có thể giới thiệu mày cho tổ chức, mày tự dựa vào sức mình kiếm cơm ăn.” Gã tiện tay lôi một tấm áp phích tuyên truyền ra khỏi đống đồ lặt vặt, giơ ra cho Thời Sơn Diên xem, “bên họ đang mướn người mới, yêu cầu đơn giản lắm, chỉ cần tàn nhẫn, với đánh được là được.”

“Còn phải giống chó nữa.” Tay Thời Sơn Diên còn kẹp quyển manga, hắn nghiêng đầu nhìn kệ hàng trong quầy, nói: “Tôi lấy sách đổi thuốc lá của anh nhé.”

“Tao không đọc chú bé khăn tắm đâu.” Răng Thỏ rút thuốc lá trong túi mình ra, lấy một điếu đưa Thời Sơn Diên.

“Cái đấy là chú bé bọt biển.” Thời Sơn Diên đánh bật lửa châm thuốc, ánh lửa lóe lên khiến hắn phải hơi nheo mắt lại. “Anh có ổn không?”

Răng Thỏ nhờ bật lửa của Thời Sơn Diên, gã hút hai hơi, sau đó giữ điếu thuốc giữa hai ngón tay ngắm nghía.

Gã nói: “Tao ổn lắm, người anh em, cảm ơn mày đã đặc biệt đến thăm hỏi tao một câu nhé, mẹ nó làm tao lại nhớ đến cái chuyện phiền lòng to tổ bố đấy rồi.”

“Tôi có thể giúp anh.” Thời Sơn Diên thong thả gẩy tàn thuốc lá.

“Mày đến là có chuẩn bị rồi đấy nhỉ,” Răng Thỏ lại nhìn sang Thời Sơn Diên, “tao không trả nổi tiền thuê mày đâu.”

“Nhưng anh có thể dắt mối cho tôi với tổ chức mà.”

“Vừa nãy mày còn không muốn gia nhập cơ,” Răng Thỏ phun khói ra từ mũi, “hóa ra là làm bộ à.”

“Tôi đâu có định gia nhập, tôi chỉ muốn kết bạn với họ thôi.” Lúc Thời Sơn Diên mỉm cười ánh mắt hắn trông rất nguy hiểm, có một sức hấp dẫn lạ thường, “một mình thì không ra khỏi khu Đình Trệ được.”

“Người anh em,” Răng Thỏ đánh rơi tấm áp phích của tổ chức, gã nuốt nước bọt, hạ giọng xuống: “Nếu mày có thể giúp tao giải quyết chuyện làm tao phiền lòng, tao sẽ cho mày biết cách để rời khỏi đây một mình, vậy thì nhanh hơn là mày trà trộn vào tổ chức.” Gã với Thời Sơn Diên nhìn nhau một chốc, rồi giơ cái tay cầm thuốc lên, vẻ mặt nghiêm túc: “tao lấy tình bạn còn lại giữa hai ta ra thề, tao không gạt mày đâu.”

Thời Sơn Diên không trả lời vội, hắn chỉ lẳng lặng hút thuốc. Sự yên tĩnh này sẽ khiến tim người ta tăng tốc, khiến người ta căng thẳng. Thời Sơn Diên thích nghe người khác thề, dù đối phương đã nhận mình là bạn của hắn. Hắn không hiểu gì nhiều về lòng trung thành, cũng không quan tâm thứ gọi là tình bạn.

“Tao có thể cho mày súng,” Răng Thỏ nói, “mày mới nói mày có thể giúp tao.”

Thời Sơn Diên vứt tàn thuốc vào trong gạt tàn, vừa đứng dậy vừa trả lời: “Quyết định vậy đi.”

Mong muốn của Răng Thỏ rất đơn giản, gã muốn một kẻ phải chết, bởi tên này không chỉ lừa sạch tiền tích góp của gã mà còn lừa cả tình cảm của gã.

Lúc họng súng của Thời Sơn Diên dí vào huyệt thái dương của đối phương, tên này khóc không thành tiếng.

Y nói: “Chúng ta từng gặp nhau rồi, 36809! Chúng ta đã từng gặp nhau ở tiệm tạp hóa, chúng ta cũng là bạn mà.”

“Vậy à,” Thời Sơn Diên nhớ lại, “tao quên rồi.”

“Bọn rác rưởi khu Đình Trệ kia vốn chẳng nói tình lý gì,” đối phương khuỵu xuống đất che mặt khóc, “nhưng cậu là người tốt mà.”

Thời Sơn Diên muốn khước từ, nhưng hắn cũng cảm thấy cái danh xưng vẻ vang này khá hay. Thế là hắn mới nói “cảm ơn” trước, rồi mới nổ súng.

*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)

Thời Sơn Diên đi về phía tiệm tạp hóa, ngang qua nhà mình. Trên cái ban công nhỏ của hắn có trồng rất nhiều cây chịu hạn hình thù dữ tợn, chúng đang nằm trên lan can nhe nanh múa vuốt với hắn. Bỗng nhiên hắn lại nghĩ hộp sữa bỏ của mình nên trưng ở đâu. Thế là hắn đi vào nhà, đặt hộp sữa lên chồng manga, động tác như đang bày huy chương.

Lúc Thời Sơn Diên quay lại tiệm tạp hóa trời đã gần sáng, Răng Thỏ vẫn đang chờ hắn, hắn trả chỗ tiền tiết kiệm kia lại cho Răng Thỏ.

Răng Thỏ không động đến tiền, gã chỉ đẩy gạt tàn ra. Trong cái gạt tàn chất đầy tàn thuốc, đó là nguyên nhân gã không ngủ. Gã nói với Thời Sơn Diên: “Tao lừa mày đấy, thằng kia chưa từng thích tao, luôn là tao đơn phương thôi.”

Thời Sơn Diên đáp qua loa: “À…”

“Chắc mày cũng chẳng muốn nghe câu chuyện máu chó tao đơn phương thích người ta xong bị lừa tiền đâu,” Răng Thỏ vẫn còn đang chìm đắm trong nỗi đau xót vì bị phản bội, gã hít mũi mấy lần, “nếu mày rời khỏi đây, ở Quang Quỹ khu hay mẹ nó ở chỗ nào cũng được, mà va vào tình yêu thì nhất định phải cẩn thận đấy, đừng để bị lừa.”

Thời Sơn Diên rất khó bị xúc động lây, thực ra khả năng đồng cảm của hắn rất tệ. Hắn biết cười ra sao, biết khóc thế nào, biết cách bày ra những biểu cảm khác nhau, nhưng hắn chẳng thể đồng cảm với những từ ngữ kiểu như nào yêu nào hận này. Hắn săn sóc đẩy hộp khăn giấy cho Răng Thỏ, nhưng tay lại không nhịn được gõ gõ tay ghế.

“Tao không muốn khóc đâu,” Răng Thỏ vẫn đang nói, “nhưng mẹ nó chứ tao đéo nhịn được.”

“Anh cứ khóc thoải mái,” Thời Sơn Diên đánh giá bài trí trong tiệm, “đây là tiệm anh mà.”

Răng Thỏ xì mũi thật to: “Mày có thể biểu cảm như một con người không?”

Thời Sơn Diên giơ tay lên vẽ một hình trái tim lên ngực: “Tôi là người tốt mà.” Hắn không muốn nghe Răng Thỏ phản bác, “cái thằng lừa tiền anh xong còn khiến anh phải thầm thương trộm nhớ đấy bảo vậy.”

Răng Thỏ khóc càng thảm thiết, ria mép chưa cạo sạch sượt rách cả giấy. Gã móc một tờ giấy ra khỏi ngăn kéo, một tay che miệng, một tay lén nhét nó vào tay Thời Sơn Diên: “Mày đi đi! Về nhà mà thăm chú bé khăn tắm của mày đi.”

“Nó là chú bé bọt biển.” Thời Sơn Diên chỉnh lại cho đối phương lần nữa. Hắn nhìn nội dung trên giấy, hỏi: “‘Quy tắc sinh tồn’ là gì?”

“Báo Đen tuyển dụng đấy,” cánh tay lực lưỡng của Răng Thỏ tí thì lật đổ cái bàn trà bé xíu, “mày chính là một hạt giống của Báo Đen!”

Sau cùng khi Thời Sơn Diên rời khỏi tiệm tạp hóa, Răng Thỏ còn gọi hắn lại từ đằng sau.

“Tao hy vọng mày sẽ sống sót mà thoát khỏi đây,” cả người Răng Thỏ chìm trong ánh đèn, gã ngừng lại một thoáng, “mẹ nó chứ. Phải sống nhé Thời Sơn Diên, đi ra khỏi đây, thoát khỏi cái tên 36809 này, mày sao có thể chỉ là một chuỗi số được. Tao mong mày nảy sinh tình cảm với con người, tình cảm gì cũng được, đệt mẹ mày quá là bất thường rồi đấy.” Đôi mắt khóc sưng đỏ lên của gã bé đi, nhưng lại khiến Thời Sơn Diên thấy rõ cảm xúc trong đó. Gã nói một câu cuối cùng: “Tạm biệt nhé người anh em.”

Thời Sơn Diên vẫn giữ nguyên động tác đẩy cửa, lát sau hắn quay đầu bước xuống bậc thang, không đáp lại câu tạm biệt này.

Mặt trời buổi hừng đông vẫn chưa ló rạng, Thời Sơn Diên vừa đi vừa hút thuốc. Bấy giờ một bóng chim bay ngang qua bầu trời, hắn ngẩng đầu lên nhìn chim kia bay lượn. Rồi hắn giơ cái tay cầm thuốc lên, nhắm vào con chim lần nữa, nói nhỏ: “Bịch.”

Chim thì phải bay xa hơn.