Hạn Thời Thú Liệp
Hai ngày sau, Thời Sơn Diên chịu thẩm tra ở khu cách ly. Trọng tâm của nội dung tái thẩm có một mục là diễn giải nội tâm, yêu cầu hắn dùng từ ngữ bay bổng tích cực để mô tả hy vọng hướng tới một cuộc sống tốt đẹp của mình. Thời Sơn Diên vẽ mấy quả trứng vịt lên giấy, xong nói: “Tao muốn nộp bài.”
Hệ thống kiểm tra không nhận diện được chữ trên giấy, trả lời: “Yêu cầu số 01AE86 trả lời nghiêm túc.”
Thời Sơn Diên di bút, nói: “Tao làm xong rồi.”
Hệ thống im lặng giây lát, rồi nói thẳng: “Nếu anh muốn ăn trứng thì tôi có thể lấy giúp anh.”
“Tao chán quá,” Thời Sơn Diên dựa vào thành ghế, ánh mắt lạnh lùng, “thả tao ra ngoài nhanh mẹ nó lên đi.”
“Anh có thể ra ngoài,” hệ thống nói, “thảm cỏ sân trước luôn chào đón anh.”
“Tao là chó nên cần đái lên cỏ chắc?” Thời Sơn Diên mỉm cười hỏi lại.
“Yêu cầu số 01AE86 không làm như vậy,” hệ thống lóe lên ánh đỏ, “mặc dù chỗ này không có người ở, nhưng ở nơi công cộng…”
“Tao nói tao muốn ra ngoài,” Thời Sơn Diên dựng thẳng bút lên cà vào huyệt thái dương của mình, nhìn hệ thống chằm chằm, “đừng có vờ không hiểu.”
Kho dữ liệu của hệ thống chẳng bao giờ đủ để ứng phó được mấy trò đánh đố của Thời Sơn Diên, nó cảm giác được cơn “đau đầu” vốn chỉ thuộc về con người, định áp dụng phương pháp mềm mỏng để tâm sự như một giáo viên: “Ngày nghỉ là thời gian nghỉ ngơi rất tốt, anh có thể ngủ một lát, hoặc là đi đọc sách.
Thời Sơn Diên nghiêng người về phía trước, nói với hệ thống: “Câm mồm.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm nhận được số hiệu thay thế mà cục Thanh tra cấp bù cho, tự cậu có một cái máy liên lạc, bị gấu trúc đuổi ra ngoài mua đồ ăn. Hôm nay cậu mặc áo phông trắng, đứng ở khu chợ thực phẩm gần nhà nóng đến nỗi người đẫm mồ hôi.
Gấu trúc không ngừng dặn dò Yến Quân Tầm trong tai nghe: “Đừng mua rau bị vàng, trên báo nói bọn họ trữ rau vàng trên bãi đất trống cạnh nhà máy than, trên rau bị dính toàn tro than đấy, ăn vào là bệnh chết!”
“Ừm,” Yến Quân Tầm cầm túi bảo vệ môi trường, “biết rồi.”
“Cả giá đỗ nước thép bên liên minh phía Nam nữa,” gấu trúc đang rửa bát trong bếp, móng vuốt kỳ cọ trong nước mấy lần, “cái món ấy là hàng đột biến, cứng như sắt ấy, cậu không ăn được đâu.”
Trong chợ toàn người là người, Yến Quân Tầm suýt thì nóng đến không thở nổi.
Khu Đình Bạc không thích hợp để con người sinh sống, tình trạng tro bụi dày đặc khi hè đến rất nghiêm trọng, mặc dù mắt nhìn thì thấy xanh ngắt khắp nơi đấy, nhưng nếu tắt dữ liệu hệ thống thì nơi này chỉ là một mảnh đất cằn cỗi mà thôi. Ống khói trong nhà máy than cốc làm việc không ngơi nghỉ, phun khói bụi mỗi giây mỗi phút.
Yến Quân Tầm lại càng bất mãn với việc bị đẩy ra khỏi cửa, cậu ghét đứng trong đám đông, nhất là trong đám đông ầm ĩ thế này. Người chủ hàng cá ném cá cho khách, con cá kia bị đập xuống đất nhưng còn chưa chết, vẫn còn giãy dụa vẫy đuôi, thiếu chút nữa là văng lên người Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm muốn về nhà.
“Mua xong đồ ăn thì nhớ qua hàng sữa,” gấu trúc không biết Yến Quân Tầm đang trải qua những gì, nó vui vẻ nói, “tôi đã đặt sữa mới, với vài viên sữa chua nữa.”
Yến Quân Tầm nghiêng người để bác gái mập mạp bên cạnh đi trước. Bác ta chen lên trước sạp đồ ăn, lớn tiếng hỏi: “Mướp đắng Quang Quỹ giá bao nhiêu?”
Cuộc gọi bị gián đoạn, mấy phút sau máy liên lạc lại vang lên.
Yến Quân Tầm giơ túi bảo vệ môi trường lên cao, cậu nhận điện rồi nói: “Tao biết rồi mà!”
“… Thật hả?” Khương Liễm do dự ngừng lời, “cậu ta đến chỗ cậu hả?”
“Ai?” Yến Quân Tầm quay lưng lại, cau mày, “Thời Sơn Diên hả? Không, tôi không gặp anh ta. Nếu anh ta vượt ngục thì không liên quan đến tôi đâu nhé.”
“Cậu ta đập tan hệ thống camera khu cách ly rồi,” Khương Liễm nói cực nhanh, “có phải cậu quên còng tay hắn lại không?”
Phải, quên mất tiêu.
“Gọi cho Tô Hạc Đình, hoặc là Phó Thừa Huy, dù sao thì chỉ cần là người Báo Đen là được.” Yến Quân Tầm cầm túi, mắt nhìn ra sau. Đồ ăn cậu muốn mua sắp bị cướp sạch rồi, nếu không mua được thì về nhà gấu trúc sẽ lải nhải mãi không thôi. Cậu chỉ muốn tranh thủ thời gian tắt điện thoại: “Trên người anh ta có chip định vị.”
“Cậu nghĩ cậu ta sẽ chạy à?” Khương Liễm vẫn luôn nghi ngờ không chắc với Thời Sơn Diên, “tôi không liên lạc được…”
“Anh ta không chạy đâu,” Yến Quân Tầm chẳng cần nghĩ, “tôi cúp đây, đang ngày nghỉ mà.”
Nói xong không đợi Khương Liễm trả lời Yến Quân Tầm đã cúp máy. Mua thức ăn mới là sự nghiệp cậu cần chuyên tâm phấn đấu bây giờ, đừng nói là Thời Sơn Diên bỏ trốn, dù cả khu Đình Bạc có thất thủ cậu cũng phải mua được đồ ăn đã! (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Sau chiến tranh chỗ nào cũng bị khan hiếm tài nguyên, gấu trúc cũng từng nói, nó đến khổ vì đồ dùng sinh hoạt. Bây giờ tình hình đã khá hơn rồi, ít nhất là không ai phải chịu đói. Nhưng rau quả tươi mới đều đến từ mấy khu phát triển, mỗi tháng sẽ được chuyển đến từ khu trồng vào ngày cố định, bỏ lỡ hôm nay thì sợ là tàu chở rau quả phải đến tháng sau mới đến được Đình Bạc.
Yến Quân Tầm không chen vào nổi, cậu vẫn thấy hoa quả còn bán, có điều giá cả đắt đỏ. Trong thời khắc giành giật kịch liệt này, máy liên lạc lại vang lên, Yến Quân Tầm không quan tâm, cậu chỉ muốn tốc chiến tốc thắng. Chờ đến khi cậu ra khỏi đám người thì giày trắng đã bị in đầy vết chân.
Yến Quân Tầm ôm cái túi bảo vệ môi trường trĩu nặng, đầu đầy mồ hôi dừng chân trước máy bán nước tự động. Cậu muốn uống bia, lấy ngón út chọc màn hình lại không chọc đúng chỗ được. Khóe mắt liếc thấy không ai ở gần, cậu trầm mặc giây lát, rồi nhỏ giọng nói: “Tôi muốn—”
“Chào cậu,” máy bán hàng phát ra tiếng mèo kêu đáng yêu, nó nói giọng loli, “vui lòng dùng ngôn ngữ meo meo để kích hoạt tương tác bằng giọng nói.”
Mẹ nó luôn.
Yến Quân Tầm biết ngay! Khu máy bán hàng tự động này cài thêm tương tác bằng giọng nói để chiều lòng lũ trạch nam đông đảo trong khu. Cái đồ này là thứ còn sót lại từ mấy năm trước, bây giờ chỉ còn đám trẻ con mới phải đứng đây meo meo meo với mấy cái máy bán hàng, người lớn toàn lấy tay ấn luôn.
Yến Quân Tầm không tin cái trò quái quỷ này: “Cho tôi một lon bia.”
Máy bán hàng tự động phát ra một loạt âm thanh vui vẻ, giọng loli nói tiếp: “Kích hoạt thất bại mất tiêu rồi! Vui lòng học theo chủ shop, meo~ xin chủ shop đáng yêu hãy cho tôi một lon bia ướp lạnh sảng khoái mùa hè meo!”
Bị khùng hả!
Yến Quân Tầm lui ra sau một bước, xong lại bị nắng gắt đẩy lại. Cậu đứng đó mấy phút, rốt cuộc phải cắn răng, cố nén xấu hổ nói một tiếng: “… Meo…”
Từ sau lưng Yến Quân Tâm bỗng duỗi ra một cánh tay, ấn vào màn hình.
Máy bán hàng tự động thất vọng nói: “Anh đã hủy tương tác với chủ shop, chủ shop rất buồn vì lỡ mất một chú mèo con đáng yêu rồi.”
Bia “lạch cạch” rơi xuống, máy bán hàng tự động thì vẫn còn đang ríu rít. Xung quanh không có ai khác, chỉ có nắng chiếu gay gắt, đến cả gió cũng chẳng thấy đâu.
“Lỡ cắt ngang cậu rồi hả?” Thời Sơn Diên thò đầu ra, trêu tức, “à… Cậu cứ meo tiếp đi.”
Vẻ mặt của Yến Quân Tầm không thể miêu tả bằng lời, màu đỏ lan từ lỗ tai cậu xuống tận cổ. Cậu quay đầu, mắt long lanh như chực khóc, chỉ có giọng điệu là dữ tợn: “… Tôi giết anh!”