Hạn Thời Thú Liệp
Những người dân ở đằng xa đang quan sát cách một màn mưa hét lên kinh ngạc, trông thấy tên tội phạm giết người khống chế con tin kia nhảy xuống khỏi mái nhà. Tiếng “bịch” ấy chính là nhịp đập cuối cùng của cô, như là nghị lực mạnh mẽ cuối cùng đáp trả cho thế giới này. Mặc dù chỉ trong một giây ngắn ngủi.
Buổi phát sóng trực tiếp kết thúc.
Bình luận điên cuồng tràn lan trên trang chủ của Lưu Thần. Tiếng click hệt như hạt mưa, góp lại thành từng cơn thủy triều bao phủ cả vùng.
Hiện trường có hơi hỗn loạn, lúc đội tác chiến cứu Lưu Thần thì phát hiện Trần Tú Liên bị mắc kẹt. Bọn họ nhìn từ sân thượng xuống thì thấy Trần Tú Liên bị mắc ở thiết bị hứng rơi. Nhân viên mai phục ở tòa nhà bên cạnh lao ra kiểm tra Trần Tú Liên, cuối cùng báo cho Khương Liễm qua máy liên lạc: “Mục tiêu đã tử vong.”
Nước mưa ngâm ướt đẫm thế giới bên ngoài cửa kính xe, Yến Quân Tầm mở mắt ra, nhìn khu Đình Bạc đang chìm trong mờ mịt. Cậu nghe Khương Liễm trả lời “Xử lý hiện trường đi”, nhưng dòng suy nghĩ cứ như đã bị trôi vào ống thoát nước, cùng chảy xuống chỗ sâu với những thứ nước nôi bẩn thỉu, cuối cùng tất cả đều trở nên đen kịt.
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm ngồi trước bảng đen, đây là chỗ ngồi của cậu. Dường như từ khi sinh ra cậu đã an vị ở đây, dù là thân thể hay là ý thức, đều chỉ tồn tại ở trước tấm bảng đen.
Artemis có một khu vườn, nhưng nơi này chưa từng thấy trời quang, bên ngoài cửa kính luôn là những cơn mưa bất tận. Yến Quân Tầm chưa bao giờ nhìn thấy hoa, Artemis viết chữ “Hoa” lên tấm bảng đen, nói cho cậu biết bên ngoài cửa kính chính là vườn hoa. Cậu đứng dậy dựa vào cửa kính, suốt một thời gian dài cứ coi mưa là hoa.
“Chúng ta sống giữa mọi người ạ?” Yến Quân Tầm hỏi Artemis.
“Chúng ta vẫn luôn sống giữa mọi người.” Artemis trả lời như vậy.
“Tại sao con chưa từng nhìn thấy ai khác?”
“Bởi vì con vẫn chưa có ‘con mắt’,” Artemis đứng trước tấm bảng quay người lại, “trước khi con trưởng thành thì con sẽ không nhìn thấy họ. Nhưng đừng sợ nhé Quân Tầm, con luôn ở cùng với bọn họ.”
“Người thì sao?” Yến Quân Tầm nghiêng mặt sang, dán lên cửa kính. Cậu thích tất cả những cảm giác, cảm giác sẽ giúp cậu thấy mình đang thực sự tồn tại chứ không phải nằm mơ.
“Ta ở bên con,” Artemis nói, “Quân Tầm, ta sẽ mãi mãi ở bên con.”
“Người là mẹ của con ư?”
“Không phải.”
“Vậy ai là mẹ của con?”
“Bất cứ ai.”
Đôi mắt của Yến Quân Tầm phản chiếu trên tấm kính, cậu im lặng nghe tiếng mưa rơi. Nơi này vẫn luôn tĩnh lặng, dường như “tĩnh lặng” luôn tồn tại ở đây, chỉ cần Yến Quân Tầm chấp thuận, nó sẽ luôn ở bên cậu đến khi chìm vào giấc ngủ.
“Bất cứ ai cũng có thể làm mẹ của con,” Yến Quân Tầm nói, “vậy ai đã sinh ra cơ thể của con?”
Artemis không trả lời, nó thường xuyên im lặng, im lặng cũng là năng lực của nó. Phần lớn thời gian nó luôn quan sát Yến Quân Tầm, dù là lúc cậu tỉnh hay thức. Yến Quân Tầm đã quen với sự trầm mặc của nó, cậu cũng không trông mong gì nó sẽ trả lời.
Mạch suy nghĩ của Yến Quân Tầm sẽ không ngừng lại, bằng không cậu sẽ lâm vào cảm giác lo âu trống rỗng. Cậu thèm khát có bạn, một người bạn khác Artemis, nhưng bên cậu chỉ có cơn mưa tầm tã vô tận. Artemis chưa chỉ cậu làm sao để nhận ra cảm xúc, cậu chẳng biết gì về những thứ đang sôi trào trong cõi lòng mình.
Đây là bảo vệ ư?
Có lẽ vậy.
Yến Quân Tầm tránh được đau đớn, bởi đến cả “đau đớn” là gì cậu cũng không biết. Suy nghĩ của cậu giống như từng cây cầu nhỏ dính chặt vào nhau, kéo dài về tiếng mưa tịch mịch, biến thành những con thuyền trôi nổi phiêu du trên mặt nước mà cậu chẳng thể khống chế.
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Tiếng chuông đánh thức Yến Quân Tầm, cậu cau mày tỉnh lại, nhìn thấy Thời Sơn Diên đang áp cái máy liên lạc vào tai mình.
“Chào buổi sáng,” ánh mắt Thời Sơn Diên trần trụi, “có người tìm cậu này.”
Yến Quân Tầm đã quên mình thiếp đi từ lúc nào, bọn họ vẫn đang nghỉ ngơi ở cục Thanh tra. Cậu cầm máy liên lạc, vừa đỡ trán vừa nhận điện thoại, giọng chẳng lấy gì làm vui vẻ: “Ai đấy?”
“Tôi đây,” Phác Lận bị giọng điệu của Yến Quân Tầm làm khựng lại, đâu chừng hai giây sau mới trả lời, “anh Khương hỏi các cậu đi rồi à?”
“Chuẩn bị đi.” Yến Quân Tầm lấy tay che mắt. Di chứng của ngủ không ngon chính là nhức đầu.
“Được, thế thì đi đi, tôi sẽ gửi luôn kết luận vụ án cho cậu.” Phác Lận dọn dẹp giấy tờ trên bàn, nghĩ ngợi một hồi cuối cùng vẫn nói, “… Vất vả rồi.”
Yến Quân Tầm “Ừ” một tiếng, cậu lười khách sáo nên cúp điện thoại luôn. Cậu thả máy liên lạc vào túi lại, đứng thẳng người rồi nói với Thời Sơn Diên: “Về đi ngủ.”
“Về đâu cơ?” Thời Sơn Diên biết rồi còn hỏi.
Yến Quân Tầm bước ra ngoài, đáp: “Thích về đâu thì về đấy.”
Cậu ra khỏi phòng nghỉ, lúc xuống cầu thang nhìn thấy màn hình giữa đại sảnh cục Thanh tra, trên đó vẫn còn phát bản án của Trần Tú Liên. Cậu đứng nguyên trên bậc thang nhìn một hồi.
“À,” Thời Sơn Diên có vẻ mới nhớ ra, nghiêng người sang Yến Quân Tầm một chút, “cái video Trần Tú Liên nhảy lầu bây giờ đã thành tài nguyên bán giá 20 tệ, mấy cô nhóc trong phòng điều tra tức đến nỗi ăn không ngon, Giác nói hệ thống chủ sẽ xử lý.”
Yến Quân Tầm lại hỏi một câu chẳng liên quan: “Phó Thừa Huy không tìm anh à?”
“Ai biết,” Thời Sơn Diên nhìn cậu, “tôi ít khi nghe máy.”
Nhân viên cục Thanh tra hết lên lại xuống, trong âm thanh phát ra từ bảng tin nhìn bọn họ có vẻ kỳ lạ. Yến Quân Tầm quay lại đối mặt với Thời Sơn Diên, nói: “Các người đã từng nói chuyện.”
“Suy luận của cậu lại chạy sang tôi rồi à?” Thời Sơn Diên ám chỉ, “được thôi, hay đoán xem bọn tôi đã nói gì đi.”
“Ông ta muốn hỏi anh chuyện về gã điên, hỏi kỹ thay đổi trong tâm trạng của tôi, muốn biết tôi và gã điên có cùng một giuộc hay không.” Yến Quân Tầm thu mắt lại, tiếp tục đi xuống tầng.
Thời Sơn Diên đi ngay sau cậu, hỏi: “Cậu nghĩ tôi đáp thế nào?”
Yến Quân Tầm không trả lời câu hỏi này, cậu lại nhìn Thời Sơn Diên một lần nữa, nở nụ cười mang chút khiêu khích, như thể Thời Sơn Diên có trả lời thế nào cũng chẳng quan trọng.
Nụ cười này vừa đúng chuẩn, làm Thời Sơn Diên chỉ muốn huýt sáo, Hắn ngắm một hồi rồi mới hỏi: “Cậu đau ư?”
“Tôi không đau,” Yến Quân Tầm đáp, “cảm giác ấy không tồn tại.”
Thời Sơn Diên lại giơ ngón tay lên chỉ vào mắt mình, ánh mắt hắn sâu thẳm: “Chỗ này của cậu vẫn đang mưa này.”
Những tiếng ồn ào xung quanh tụ lại một chỗ và trở thành khung nền, chỉ có Thời Sơn Diên là khác thường. Yến Quân Tầm không thể ngăn Thời Sơn Diên áp sát lại, đó là một cảm giác mờ mịt. Cậu cảm thấy mình đang bị Thời Sơn Diên xâm nhập. Nhưng đáng sợ là, cậu lại không biết cách chống cự.
Thời Sơn Diên không được trang bị kỹ năng an ủi người khác, hắn không biết “dịu dàng” viết như thế nào. Hắn chỉ nhạy bén bắt lấy những đốm sáng tản mác trong nụ cười của Yến Quân Tầm, cuối cùng chắp vá thành một bức tranh hoàn chỉnh rồi đối chiếu trên bảng diễn giải cảm xúc.
“Trần Tú Liên còn khiến cậu bị đả kích hơn cả gã điên.”
Yến Quân Tầm thu mắt lại, cậu không tìm thấy thứ gì có thể an ủi được mình trong chiếc túi trống không. Đáy lòng cậu cũng hơi trống rỗng, có lẽ là do chưa tỉnh ngủ. Cậu có thể không trả lời câu này, không cần thiết, dù sao cậu cũng rất biết cách im lặng. Nhưng ánh mắt cậu vẫn nhẹ đảo một vòng, cuối cùng vẫn trả lời: “Không phải đả kích.”
Gã điên có lẽ đã thực sự ép Trần Tú Liên đến điên, hắn dùng máy liên lạc để khiến cô ta điên cuồng, nhưng Yến Quân Tầm cho rằng đó rốt cuộc vẫn là ý chí tự thân của cô ta.
Cô ta nhảy xuống, vậy đấy. Cho dù đó lựa chọn sau cuối ấy chỉ mang tính tượng trưng, nhưng cô ta vẫn đã đưa ra quyết định. Cô ta thuộc về chính mình.
Cô ta thuộc về chính bản thân mình.
Yến Quân Tầm tắt tiếng mưa rơi bên tai đi, cậu nghĩ trong một thoáng ngẩn ngơ ấy.
Đây là sức mạnh của sự sống.
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Phác Lận nhân lúc Khương Liễm gọi điện mới nói với Giác: “Nhớ cuộc hẹn của chúng ta đấy.”
Giác đang xử lý những vấn đề liên quan đến vụ án, nghe vậy mới đáp: “Phải tan tầm đã… Có người gọi điện cho Khương Liễm.”
Khương Liễm chỉ đành cúp cuộc gọi kia rồi mới nghe cái này. Anh nói vào máy liên lạc: “A lô?”
Bên kia im lặng.
Khương Liễm ngả người ra sau một chút, nhìn số hiệu trên màn ảnh rồi hỏi lại lần nữa: “Xin chào?”
Đối phương nôn nóng nuốt nước bọt, có vẻ như xấu hổ không dám nói. Người này hơi kích động, hình như cũng không ngờ điện thoại lại thông được. Hắn cũng không có chuyện gì để nói với Khương Liễm, chỉ là muốn nghe quảng cáo trên màn hình cục Thanh tra, sau đó cúp máy ngay.
“Ai đi gọi điện quấy rối cục Thanh tra thế?” Phác Lận nghiêng người qua, ghi nhớ số hiệu trên màn, “điên à.”
“Kiểm tra số này.” Khương Liễm cũng không muốn nhạy cảm như vậy, nhưng anh có dự cảm không lành. Anh trả máy liên lạc về, nghiêng đầu nhìn thấy Yến Quân Tầm và Thời Sơn Diên đang đi xuống tầng, rồi nói tiếp: “… Với cả cho Quân Tầm nghỉ ngơi một thời gian đi.”