Mộ Trùng cố trụ tới ra chơi, cậu lập tức kéo ghế xuống bàn dưới ngồi với Nhã Âm và Bạc Quân. Mộ Trùng chực trào nước mắt như sắp khóc.
"Tôi nghĩ...một ngày nào đó, phải, một ngày nào đó, tôi sẽ bị khùng"
"..."
Bạc Quân gõ gõ lên bàn, cong môi nói:
"Không cần đợi lâu, vào học mày liền bị"
Mộ Trùng lặng lẽ giơ ngón giữa.
Nhã Âm cười khúc khích, "Xem chừng Tạ Quế Chi cũng thích cậu lắm đấy, tớ thấy cậu ta cứ dựa sát vào cậu"
Mộ Trùng: "..."
"Nhã Âm, cậu đừng dọa tôi sợ"
Mộ Trùng kể lể không ngừng, mô tả còn rất sinh động. Hoàn toàn diễn tả ra một mụ phù thủy. Mộ Trùng thở dài lắc đầu:
"Vậy mà trước kia ba người bọn tôi lại chơi thân, giống như tôi, Bạc Quân, Nhã Âm bây giờ. Nào ngờ tâm tư cậu ta lại ghê gớm như vậy..."
Không biết từ lúc nào mà Tạ Quế Chi đã bước đến gần, vén tóc ra sau tai rồi cúi người nói:
"Đang nói gì vậy? Tớ tham gia được chứ"
"..."
Mộ Trùng vừa mới bình tĩnh được một chút lại bị dọa sợ sắp khóc.
Dường như Tạ Quế Chi chú ý tới gì đó, ả nhìn sang bình giữ nhiệt của Nhã Âm, dịu dàng hỏi:
"Cậu cũng có thói quen cầm theo sao?"
Nghiên Trác phi thường cảnh giác, [Định ăn cắp?]
Mộ Trùng có chút khó hiểu, cậu nhớ trước kia Tạ Quế Chi không có thói quen này.
Nhã Âm nâng mắt, mỉm cười nói:
"Không nhất định, bởi vì gần đây Bạc Quân hay mua nước cho tớ"
Tạ Quế Chi: "..."
Mộ Trùng: "..." Nhã Âm thật cao tay.
Tạ Quế Chi cười gượng, đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo. Dù vậy ngoài mặt vẫn tự nhiên nói:
"Còn nhớ cấp hai ba chúng ta cũng cùng nhau ngồi nói chuyện như vậy nhỉ?Bây giờ lại có thêm Nhã Âm rồi à"
Phải, có thể đây là một lời nói rất bình thường tuy nhiên nếu để ý đó giống như đang cố gạt Nhã Âm ra khỏi nhóm vậy. Tạ Quế Chi kéo ghế lại, ngồi giữa Mộ Trùng và Bạc Quân. Ngay cả bạn học trong lớp cũng nhận ra được không khí bất thường, ấy vậy mà ả ta lại làm như chẳng biết điều gì cả.
Cuối cùng, Mộ Trùng chịu không nổi phải lấy cớ đi mất.
"Tôi...đi vệ sinh"
Mộ Trùng tháo chạy hết tốc lực như gắn thêm bổ trợ tốc hành vậy.
Nhã Âm: "..."
Bạc Quân gõ gõ lên bàn, hắn nãy giờ im lặng, lúc này lại đột nhiên cất tiếng:
"Sắp vào học rồi, lấy môn văn ra đi"
Nhã Âm không nhớ thời khóa biểu bởi vậy nên đến tiết nào Bạc Quân đều phải nhắc cô chuẩn bị trước. Nhã Âm làm dấu ok với hắn.
Bên này, Tạ Quế Chi lại tưởng hắn nhắc nhở ả, vui vẻ quay trở lại chỗ lấy sách văn đặt lên bàn.
___
Thời tiết hôm nay không được tốt lắm, mây đen che phủ bầu trời.
Xe của Bạc gia đậu sẵn ở ngoài cổng trường, hôm nay Nhã Âm có hẹn cùng Bạc Quân đi mua đồ chuẩn bị cho giáng sinh nên phải đi chung xe.
Nhã Âm đeo cặp, nhìn ra về phía cửa sổ. Thời điểm này hiếm có mưa, đúng là chuyện lạ. Bạc Quân khoác vai cô, hơi phở phả vào trán của Nhã Âm.
"Nhìn gì vậy?"
"Chuyển mưa"
Bạc Quân chớp chớp mắt, "Đúng thật"
Nhã Âm mím môi, "Tớ không thích mưa lắm"
Bạc Quân nhìn cô một cái, xoa xoa đầu cô.
"Vậy về sớm một chút"
Tạ Quế Chi nhìn một màn nóng mắt này, ả nắm chặt vạt váy. Tạ Quế Chi cắn răng, không biết nghĩ gì mà bước tới gần hai người.
"Trời như thế này chắc sắp mưa rồi, Bạc Quân cậu có thể cho tớ-...cho tôi đi nhờ được không?"
Bạc Quân nghiêng đầu, môi hơi nhếch lên.
"Nhưng mà tôi đi xe của bé cưng a"
Nhã Âm bị điểm danh liền giật mình, cô nhón chân nói nhỏ vào tai Bạc Quân. Chiếc xe đó mang kí hiệu riêng của Bạc gia, kẻ ngu nào sẽ tin chứ.
"Cậu nói vậy là sao?"
Bạc Quân cong cong mắt, mang theo ý cười:
"Đuổi khéo đó bé, thấy anh giỏi không? Hửm?"
Nhã Âm: "..." Nam cáo già!
Tạ Quế Chi nhìn chằm chằm Nhã Âm, ánh mắt bị bao trùm bởi sát ý và đố kị cuồn cuộn. Rõ ràng những thứ này phải thuộc về ả, tại sao Nhã Âm lại may mắn như vậy? Nhưng mà Tạ Quế Chi không nghĩ rằng, ả cũng đã từng may mắn, là ả tham lam, chính ả tự tay gạt bỏ may mắn này.
Tạ Quế Chi cố gắng gượng cười, ả cúi đầu, "X-xin lỗi"
Tạ Quế Chi chạy ra khỏi lớp, móng tay đã sớm rỉ máu.
-
Nếu ví chặng đường đi về nhà của Nhã Âm và Bạc Quân là một bộ phim, tôi sẽ ví nó như Tây Du Kí. Bởi vì nó có quá nhiều kiếp nạn. Vừa bước ra sân trường, mưa liền đổ như trút nước.
Bạc Quân che ô cho Nhã Âm, chưa đi được nửa sân trường đã đụng phải Mộ Khương Phong.
Bất quá, Mộ Khương Phong cũng không nói gì nhiều, anh chỉ nhìn chằm chằm Nhã Âm một cái rồi mỉm cười nói:
"Bảo bối đi về chung với Bạc thiếu sao?"
Nhã Âm nhìn thấy Mộ Khương Phong cũng hơi ngạc nhiên:
"Mộ ca ca, anh vẫn còn làm hiệu trưởng ở đây ạ? Còn công ty thì sao?"
Mộ Khương Phong một chút cũng không dời khỏi gương mặt cô, giữ nguyên nụ cười.
"Bảo bối muốn anh đi sao?"
"..."
Một tiếng sét vang lên, chớp hắt lên gương mặt của Mộ Khương Phong.
Không hiểu sao Nhã Âm thấy có hơi sợ, cô vội xua tay.
"Em không có ý đó"
Con ngươi của Mộ Khương Phong ngày càng tối, anh thấp giọng nói:
"A...thật may quá, nếu như em thật sự muốn anh rời đi, anh sẽ chết đó"
Nhã Âm bị dọa không dám chớp mắt, cô không tự chủ lùi lại, nắm chặt ống tay áo của Bạc Quân.
Mộ Khương Phong bật cười một cái, khôi phục lại bộ dáng bình thường.
"Anh còn việc ở trường, em về cẩn thận nhé"
Nhã Âm mím môi, gật đầu "dạ" một tiếng.
Mộ Khương Phong quay đầu bước sâu vào trong trường. Thời điểm lúc anh quay người, ý cười lập tức biến mất, chỉ còn lại ghen ghét điên cuồng.
Bạc Quân khẽ liếc nhìn Mộ Khương Phong, hắn liếm môi. Cảm xúc này của Mộ Khương Phong, Bạc Quân hiểu rõ nhất.
A...cái cảm giác chiếm hữu điên cuồng đó, so với Mộ Khương Phong, Bạc Quân hắn còn hơn gấp nhiều phần. Người ta thường nói những người không thể hiện cảm xúc ra ngoài lúc nào cũng nguy hiểm hơn hết.
Nhã Âm ngẩn đầu nhìn Bạc Quân, hắn lập tức thu lại cảm xúc, cong môi hỏi:
"Hửm? Sao vậy?"
Nhã Âm mấp máy môi, lúc sau cô khẽ lắc đầu.
"Ưm...không có gì, chỉ là tớ cảm thấy có gì đó rất lạ"
Bạc Quân vòng tay qua eo Nhã Âm kéo chặt vào bên mình. Hắn rũ mắt trấn an cô.
"Không có gì đâu, đi thôi"
Những kẻ thiếu tình thương, một khi nhận được tình thương từ ai đó, liền biến nó thành một loại cố chấp.
Trong cuộc chiến này của những kẻ không bình thường này, Bạc Quân luôn là người thắng.
___
Cuối cùng cũng lên xe được, Nhã Âm thở phào. Ngày hôm nay chắc là ngày xảy ra nhiều biến cố nhất trong cuộc đời cô. Nhã Âm dựa vào ghế, uống một ngụm nước.
"Bạc Quân, hai ngày nữa là giáng sinh rồi, hôm nay có phải nên ghé cửa hàng để mua đồ chuẩn bị không?"
"Không phải cậu nói ghét mưa sao? Không định về sớm à?"
Bạc Quân vừa thắt dây an toàn cho Nhã Âm vừa hỏi.
"Tớ nghĩ niềm phấn khích mong giáng sinh tới sẽ ép khó chịu xuống"
Bạc Quân bật cười, "Được rồi, đến trung tâm thương mại nhé"
Nhã Âm cũng cười vui vẻ, dường như quên đi chuyện lúc nãy.
"Phải mua bánh khúc cây nữa"
"Ừm"
"Đèn ngôi sao! Một số quả cầu lớn..."
"Ừm"
Bạc Quân chống tay nhìn cô, ánh nhìn nóng rực.
Nhã Âm tính toán, "A, Bạc Quân nhớ phụ tớ với"
"Ừm, bé cưng"
"Cây thông nên mua cỡ nào nhỉ? A, và còn mấy hộp quà nữa"
"Ủa giáng sinh người ta có ăn lẩu không nhỉ?"
Nghiên Trác ngồi trên đầu của Nhã Âm, cũng tham gia vào.
[Ngươi khùng hả, giáng sinh phải ăn bánh quy gừng, bánh khúc cây. Ngươi ăn đám cưới hay sao mà đòi ăn lẩu?]
Nhã Âm: "..." Nhưng mà trời lạnh ăn lẩu ngon mà.
Nhã Âm quay sang Bạc Quân, "Bữa đó mua thêm mấy món nấu lẩu nữa"
"Được"
[???]
[Hắn chịu luôn kìa? Thật sự muốn ăn lẩu đêm giáng sinh à?]
Ngon mà.
[Nhưng mà nó không đúng!]
Nhã Âm kéo căng gương mặt nhỏ, ta sẽ cho ngươi ăn cùng.
Nghiên Trác yên tĩnh.
[Ngon mà]
Không khí trong xe ấm áp lạ thường, có thể là bầu trời bình yên trước cơn bão chăng?