Hắn Ta Có Bạch Nguyệt Quang

Chương 17: Bạch nguyệt quang đeo bám không buông




Nhã Âm nghiêng đầu qua một bên, ra hiệu hắn giúp cô. Bạc Quân khẽ bật cười, vươn tay cầm lấy điện thoại của Nhã Âm. Hắn dứt khoác bấm gọi. Chờ lúc chuông vang lên ba hồi, Nhã Hàn mới bắt máy. Bạc Quân lên tiếng trước:

"Anh hai?"

Nhã Hàn bên kia đang nghỉ giải lao, anh cầm kịch bản quạt quạt vài cái, mới uống một ngụm nước liền bị âm thanh bên kia phát ra dọa sợ.

Nhã Hàn: "..." Thằng nhóc nào gọi anh là anh hai? Âm Âm chuyển giới à?

Nhã Hàn kho khan một tiếng, cẩn thận hỏi:

"Âm Âm em-...vừa đi Thái Lan về hả?"

Bạc Quân: "..."

Nhã Âm: "..."

[Há há há]

Nghiên Trác đập đập xuống đất cười không ngừng được.

Bạc Quân dựa lưng vào bàn nhìn Nhã Âm bước vào phòng tắm rồi mới mở cửa đi ra ngoài. Hẳn là không muốn để Nhã Âm nghe được. Bạc Quân có chút buồn cười, hắn nói:

"Là tôi, Bạc Quân"

"À...ra là cậu"

Nhã Hàn ngay lập tức lạnh lẽo, tên nhóc này là đứa muốn cướp em gái anh đi à? Làm gì có cửa! Haha.

Trợ lí đang chỉnh sửa trang phục cho Nhã Hàn, ngẫu nhiên nhìn thấy biểu cảm cười đáng sợ của anh, liền quen thuộc dùng ánh mắt kì lạ nhìn anh rồi nhảy ra phía xa.

Ảnh đế lại lên cơn rồi.

Bạc Quân có chút khó hiểu, dù vậy anh vẫn nghiêm túc nói:

"Được rồi, tôi sẽ giải thích một chút về chuyện Nhã Âm cả ngày hôm qua không liên lạc về nhà"

Nhã Hàn lạnh lẽo cắt ngang, "Ai mượn?"

Bạc Quân: "..."

Bạc Quân phát hiện hình như hắn và anh hai của Nhã Âm bị khác bát tự. Nếu không thì tại sao lần nào nói chuyện cũng sượng trân như này nhỉ? Bạc Quân phớt lờ lời của Nhã Hàn.

"À, tôi sẽ nói tiếp"

Nhã Hàn: "..."

"Chuyện là bé c-...Nhã Âm và tôi được giáo viên cử đi khảo sát ở khu Tây Đô cho nên là phải dành ra một ngày, Nhã Âm định điện thoại cho anh và dì Vương nhưng lại quên đem dây sạc"

Nhã Hàn sắc bén hỏi:

"Ồ? Tại sao con bé lại để cậu nói với tôi?"

"Cậu ấy sợ anh không tin, kêu tôi làm nhân chứng"

Nhã Hàn đập kịch bản xuống bàn dọa cho trợ lí cùng đoàn quay trừng mắt nhìn anh.

"Ha, Bạc Quân, đừng tưởng tôi không biết chuyện gì"

Bạc Quân nhếch môi, đầu hơi ngả về sau.

"Chính vì anh đã biết nên tôi mới phải nói riêng với anh, cứ giả vờ như tin lời vừa nãy của tôi đi, được không?"

Nhã Hàn lạnh mặt, không suy nghĩ liền trả lời:

"Không"

"À, được hả? Cảm ơn nhé, cúp đây"

Nhã Hàn: "???"

Nhã Hàn nhìn màn hình tối đen, tay nắm chặt điện thoại như muốn nghiền nát nó, gân trán nổi lên.

"Mẹ!"

Đoàn quay phim lần nữa quay ngoắt về phía Nhã Hàn.



Trợ lí núp sau giá treo đồ, chậm chạp hỏi:

"Nhã thiếu, anh nhớ mẹ hả?"

Nhã Hàn: "..."

___

Lúc Nhã Âm tắm xong chỉ thấy Bạc Quân ngồi trên bàn viết viết cái gì đó. Nhã Âm ôm khăn lau tóc, đi lại gần Bạc Quân rồi cúi đầu nhìn.

"Cậu làm gì vậy?"

Yết hầu Bạc Quân lên xuống, hắn khàn khàn nói:

"Viết đơn xin nghỉ học"

"À"

Nhã Âm nhàm chán đi lại giường ngồi sấy tóc. Cô khẽ liếc nhìn Bạc Quân, ngập ngừng mở miệng.

"Bạc Quân, cô gái tóc vàng bị bắt chung với cậu có phải là..."

Bạc Quân không chút để ý nói:

"Ừm, người tôi nói đó"

Người đã từng cố giết Bạc Quân, Nhã Âm thoáng nhíu mày.

Không thể tha thứ cho ả.

___

Hiếm có khi đã sắp hết học kì một, vài ngày nữa là giáng sinh tới mà vẫn còn có người mới nhập học. Lớp 10/1 rộn rã lên hẳn, ai cũng đoán xem người chuyển đến sẽ như thế nào.

Nhã Âm chống tay lên bàn, bỗng nhiên nổi hứng đùa:

"Bạc Quân, có khi nào bạch nguyệt quang kia bám tới đây không?"

Bạc Quân nằm úp nửa mặt lên bàn, tùy ý nói:

"Không thể"

Tạ Quế Chi bây giờ trong người không có tiền bạc, gia đình cũng từ mặt ả, hơn nữa với tính cách của ả làm gì đủ kiên nhẫn mà đi làm thuê cho người khác. Trừ khi có người chống lưng, nếu không cả đời này, ả đừng hòng gặp lại Bạc Quân.

Từ bên ngoài bước vào, Cô Nguyễn ho khan vài tiếng để ổn định trật tự, sau đó nói một câu quen thuộc:

"Lớp chúng ta hôm nay có một bạn mới chuyển đến, các em hãy giúp đỡ bạn nhé!"

Tiếng kéo cửa vang lên, một đôi giày búp bê bước vào, mái tóc vàng óng xõa tung sau lưng. Gương mặt tỏ ra ngoan ngoãn nhưng không che được vẻ xảo nguyệt. Chỉ là thân hình có chút nhỏ bé, hơi thấp.

Mộ Trùng từ phía trên kinh ngạc quay xuống, cậu nhỏ giọng che miệng nói với Bạc Quân:

"Nè...đó có phải là-"

"Chào các cậu, tớ là Tạ Quế Chi"

Nhã Âm: "..." Con mẹ nó.

Nghiên Trác vừa nhìn liền nhận ra:

[Kí chủ! Nữ nhân này bắt chước phong cách của ngươi]

Vóc dáng nhỏ bé của ả tuy không so được với ba vòng quyến rũ của Nhã Âm, nhưng khi tỏ ra ngoan ngoãn càng yếu đuối làm người ta thương hại.

Bất quá, Nhã Âm không cố ngụy tạo như ả. Nhưng mà Nhã Âm thích những thứ đáng yêu cũng không thấm nổi đôi giày búp bê của ả, cô khẽ liếc xuống giày búp bê của mình, may mắn là không sến súa lắm.

Nhã Âm quay sang Bạc Quân vỗ vỗ vai hắn, đến lúc này còn muốn đùa:

"Bạc đại thiếu gia, anh đoán sai rồi"

Bạc Quân híp mắt nhìn Nhã Âm, một lúc sau lại không nhịn được bật cười:

"Vậy thì Nhã tiểu thư linh cảm thật chính xác"

[Mở khóa nhiệm vụ mới: đánh bại bạch nguyệt quang trong lòng Bạc Quân, trở thành nốt chu sa của hắn]

Nghiên Trác vui vẻ nói:



[Ngươi xem, cái này là nhiệm vụ không có thời hạn đó]

Nhã Âm: "!!!" Vậy thì mấy ngày sau không cần thực hiện nhiệm vụ khác nữa.

[Đâu ra? Ngẫu nhiên sẽ có]

"..."

Nhã Âm thở dài, cô nhìn nữ nhân đang giới thiệu trên bục giảng. Đúng là nhỏ nhắn xinh đẹp, nhưng mà tâm tư lại không đơn thuần như vậy. Đối phó với người như ả, cô liệu có lật đổ được không đây?

"Chuyện này không đơn giản"

Bạc Quân đột ngột lên tiếng nhắc nhở.

Nhã Âm khẽ đáp: "Ừm tớ biết"

Đã có người cố tình sắp đặt cho ả vào học trường và vào đúng lớp này. Nếu không một kẻ không còn gì cả như ả, còn nghĩ tới ý định đi học sao? Rõ ràng là muốn tiếp cận Bạc Quân. Hơn nữa, ả đã nghỉ học một thời gian, nếu quay trở lại cũng không thể vào lớp đầu như vậy được.

Bạc Quân rũ mắt, mang theo ý cười.

Hình như hắn vừa đoán ra được người đằng sau chống lưng cho ả rồi.

Nhã Âm thấy Bạc Quân không nói gì nữa, tưởng hắn lo lắng, cô kéo tay Bạc Quân, đúng đắn nói:

"Đừng lo, tớ sẽ không để ả làm gì cậu"

Bạc Quân cong cong mắt, ừm, cảm giác được bé cưng bảo vệ không tệ.

"Được, tôi tin bé cưng"

Mộ Trùng bị coi là cây cảnh: "..." Đây là lần thứ n rồi, đừng để ý.

Vừa ngay lúc Mộ Trùng còn đang oán giận, đã thấy hai người bạn của mình nhìn cậu chằm chằm. Mộ Trùng chớp mắt khó hiểu.

Nhã Âm chắp tay lạy, "Mộ Trùng, chúc cậu may mắn"

"Hả? Cậu nói vậy là s-..."

Mộ Trùng khựng lại run rẩy quay sang bên trái thì thấy Tạ Quế Chi đang đứng trước bàn của cậu. Phải rồi, lớp này chỉ còn một chỗ trống ở đây thôi mà. Tạ Quế Chi mang nụ cười tỏa nắng, đáng yêu nói:

"Mộ Trùng, cậu còn nhớ tớ không?"

Mộ Trùng: "..." Con mẹ nó, tôi sợ bị giết.

Mộ Trùng gượng cười haha vài cái rồi sốc bay màu. Tạ Quế Chi tự nhiên ngồi xuống, sắp cặp vở xong còn quay xuống bàn dưới chào hỏi.

Hai người Nhã Âm và Bạc Quân ngồi phía sau Mộ Trùng nhìn bóng lưng bạc màu của cậu và nụ cười thân thiện của Tạ Quế Chi, có chút muốn đổi chỗ.

Tạ Quế Chi nhìn chằm chằm Bạc Quân, "Ta lại gặp nhau rồi, Bạc Quân"

Bạc Quân rũ mắt, không nặng không nhẹ đáp một tiếng:

"A"

Tạ Quế Chi cũng không để ý, ả vẫn mỉm cười nhìn sang Nhã Âm.

"Còn cậu là..."

Nhã Âm cũng không muốn làm khó dễ với ả, cô nhàn nhạt trả lời:

"Nhã Âm"

Tạ Quế Chi gật gật đầu rồi lên, làm ra dáng vẻ học sinh ngoan ngoãn. Học được một lúc lại cầm bình giữ nhiệt ra uống vài ngụm, Nhã Âm trợn mắt, phong cách ăn mặc thì có thể trùng hợp a. Nhưng cái điệu bộ này có phải hơi giống cô rồi sao?

[Ta muốn giết ả]

Nghiên Trác kéo căng gương mặt nhỏ, bay xung quanh Tạ Quế Chi cứ như muốn dọa cho ả sợ.

[Ai cho ả cái quyền bắt chước kí chủ của ta!]

Nhã Âm: "..." Trước hết thì ả không thấy ngươi.

Nghiên Trác: [...]

Tạ Quế Chi hơi rùng mình, cảm giác như có gì đó đang nhìn chằm chằm mình vậy.