Edit: Khả Khả
Hết một nén nhang, khi Hà Tam quay trở lại, Lý Hạc Minh đang gối lên đùi Lâm Ngọc ngủ.
Trong ngục lạnh lẽo, Lý Hạc Minh bị thương nặng, dường như ngủ không yên giấc, mà lúc này, hơi thở của hắn đều đều, mày kiếm giãn ra, quả nhiên đã chìm vào giấc ngủ.
Thấy Hà Tam đến, Lâm Ngọc đưa ngón trỏ, ra dấu im lặng, Hà Tam nhìn Lý Hạc Minh nhắm hai mắt nằm yên trên đùi Lý Hạc Minh, thì không lên tiếng, hắn chỉ vào nửa tấc nhang còn lại ý bảo đã hết thời gian rồi.
Lâm Ngọc gật đầu, nàng nhẹ nhàng nâng đầu Lý Hạc Minh dịch lên gối, cố gắng không đánh thức hắn. Nhưng chân nàng đã bị Lý Hạc Minh gối tê rần, phải ngồi lại một chút rồi mới đứng lên.
Nàng đắp tấm chăn lên người Lý Hạc Minh, đặt tay nải bên gối hắn, sau đó nhẹ nhàng thu dọn vải bố trắng dính máu mủ đi. Hà Tam quay lưng chờ đợi, không hề thúc giục. Lâm Ngọc làm xong hết thảy, quay người lại nhìn Lý Hạc Minh đang yên giấc, nàng đã quen với dáng vẻ lạnh lùng dũng mãnh khi xưa của hắn, giờ đây, nhìn thấy vẻ mặt hắn bình yên nằm trên chiếc giường cứng ngắt chật chội trong phòng giam khiến cho nàng cảm thấy hắn yếu ớt vô cùng.
Mũi nàng dâng lên chua xót, nàng cúi người hôn lên giữa trán Lý Hạc Minh, thì thầm bên tai hắn: “Nhị Ca, ta phải đi đây!”
Hơi thở dịu dàng phớt qua vành tai Lý Hạc Minh, nhưng hắn không nghe thấy.
Lâm Ngọc rũ mắt, không nhìn hắn nữa, tựa như khi nhìn hắn thêm một cái thì nàng càng thêm luyến tiếc, không muốn rời đi. Nàng vội đứng lên, đội mũ có rèm, che đi đôi mắt đỏ hoe, đầu không ngoảnh lại đi theo Hà Tam rời khỏi đây.
Lâm Tĩnh chờ ở ngoài cửa ngục, thấy Lâm Ngọc và Hà Tam ra khỏi Chiếu Ngục, vốn hắn định mở miệng hỏi Lâm Ngọc “thế nào rồi”, nhưng không ngờ Lâm Ngọc lại không nói không rằng lướt nhanh qua hắn.
Nàng đưa tay vịn cửa xe muốn nhanh bước lên, tay chân giống như không còn sức lực, không thể dẫm lên được, cuối cùng, vẫn là hạ nhân bên cạnh Lâm Tĩnh nhanh nhẹn đỡ tay Lâm Ngọc, nàng mới chui vào trong xe được.
Lâm Ngọc mang mũ có rèm nên Lâm Tĩnh không thể nhìn được sắc mặt Lâm Ngọc thế nào. Hắn quay đầu, khó hiểu nhìn Hà Tam: “Chuyện này là sao?”
Hà Tam lắc đầu, thở dài: “Vết thương của Trấn Phủ Sử nhìn có hơi đáng sợ!”
Lâm Tĩnh hiểu, hắn nhíu mày lo lắng nhìn chiếc xe ngựa. Nói tạ ơn Hà Tam xong, hắn chuẩn bị rời đi, khi vừa mới vén màn lên, đột nhiên nghe tiếng khóc đau khổ kìm nén phát ra từ bên trong.
Động tác Lâm Tĩnh dừng lại, hắn ngước mắt nhìn qua khe cửa, trông thấy đôi vai mảnh khảnh của Lâm Ngọc run rẩy, vừa thống khổ, vừa ẩn nhẫn.
Tiếng khóc đè nén theo khe hở lọt ra ngoài, tựa như sợi bi thương quẩn quanh trước Chiếu Ngục lạnh lẽo, Lâm Tĩnh lặng lẽ đóng cửa xe, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời trên cao, đứng canh giữ ở trước xe, qua một lúc lâu cũng không nói gì.
Cung biến xảy ra, dân chúng phẫn nộ khó có thể nguôi ngoai, bá quan văn võ trong triều nhốn nháo bàn luận việc có định tội Chu Minh hay không.
Đương nhiên vây cánh của Lục hoàng tử ra sức giải vây cho Chu Minh, nếu bị định tội, thì họ sẽ lấy cớ nói hiện tại vị trí Thái tử chỉ có một mình Chu Minh là Hoàng tử có khả năng lập làm trữ quân, nếu Chung Tuý Cung không có chủ thì tương lai sẽ thế nào.
Tuy nhiên, cũng có thần tử nói trong bụng Uyển Phi đang mang long thai, vả lại Sùng An Đế đang trong độ tuổi sung mãn, nên không cần phải lo lắng chuyện Đại Minh không có người nối nghiệp. Họ khuyên Sùng An Đế cần lấy đại cục làm trọng, bỏ “tử” bình “dân”.
Nói dễ nghe thì là “bỏ” tử, nói khó nghe hơn chút là “sát” tử, tuy miệng luôn nói là lấy đại cục làm trọng, bá tánh là trên hết, nhưng Sùng An Đế cũng không nghe nổi mấy chữ “tự tay giết con”.
Sùng An Đế rối bời, vì vậy bãi triều liên tiếp ba ngày, đường đường là đế vương vậy mà để trốn tránh triều thần, hắn trốn đến cung của phi tử Lâm Uyển.
Lâm Uyển người cũng như tên, dịu dàng lễ nghĩa, duyên dáng yểu điệu, nhưng đôi mắt lại rất quyến rũ, khi cười, nàng giống như hồ ly dụ người, chẳng trách, Sùng An Đế sủng ái nhiều đến vậy.
Muội phu Lý Hạc Minh bị bỏ tù, triều thần lại lấy hài tử của nàng ra để bàn luận sôi nổi, nhưng trước mặt Sùng An Đế nàng lại không nhắc đến nửa lời, tựa như hoàn toàn không biết những tranh đấu trong triều đình. Chỉ lúc này, sau giờ ngọ, nàng thuận miệng nói đến chuyện đưa Tần Mi An về phủ một chuyến.
Sùng An Đế vừa mới ngủ trưa dậy, còn đang nhắm mắt dưỡng thần trên giường, hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ nàng ta làm gì khiến nàng không vui sao?”
Lâm Uyển vác bụng bự ngồi bên cạnh, đưa tay xoa xoa thái dương cho hắn, lắc đầu nói: “Nào có, chỉ là sợ muội ấy ở đây lâu, đệ đệ ở nhà nhớ thương thôi!”
Dù vậy, Sùng An Đế vẫn không đồng ý, mà nói: “Trẫm cho phép Lâm Tĩnh vào cung thăm nàng ta, nàng để nàng ta lại bên cạnh, có người giải sầu cũng tốt!”
Lâm Uyển không nhiều lời nữa, nàng cười cười, ngoan ngoãn đồng ý: “Được, tạ ơn hoàng thượng!”
Buổi đêm, ở Cảnh Hoà Cung.
Từ Văn xuyên qua bóng đêm tiến vào trong điện, đặt mẫu giấy tin báo vào trong tay Chu Hi đang nằm trên giường bệnh, y cúi xuống nói nhỏ bên tai Chu Hi: “Điện hạ, nương nương bên kia đưa đến!”
Nhát kiếm này trên người Chu Hi tuy không sâu, nhưng vì tổn thương đến phổi, mười mấy ngự y túc trực ở mép giường canh giữ làm cho hắn tỉnh lại, đến giờ vẫn chưa xuống giường được.
Hiện tại, sắc mặt Chu Hi tái nhợt dựa vào đầu giường, mở mắt đọc tin, trên tin không có chữ, chỉ vẽ ba cái hình.
Hai hình đầu tiên giống nhau, vẽ một đường thẳng bên phải là vòng tròn nhỏ. Cái còn lại là một đường xoắn, ở dưới có dấu gạch thẳng tắp.
Trước giờ, Từ Văn xem mà vẫn không hiểu tin tức hai người truyền là gì, bèn hỏi: “Điện hạ, đây là ý gì?”
“Hai nữ nhân mang thai và một con rồng đang ngủ!”
Con rồng đang ngủ ý chỉ Sùng An Đế, Từ Văn nhớ đến câu trước đó, lại hỏi: “Nương nương nói Hoàng thượng còn chưa chịu thả thê tử của Lâm Tĩnh sao?”
Chu Hi “ừ” một tiếng. Hắn đốt mảnh giấy, sau đó bóp thành tro, hỏi: “Nương nương còn nói gì nữa không?”
Từ Văn nhíu mày nhìn đầu ngón tay hắn bị lửa làm bỏng, đáp: “Không nói gì, chỉ hỏi người truyền tin về vết thương của điện hạ!”
Chu Hi xoa xoa bụi đen trên đầu ngón tay: “Chỉ hỏi vết thương, không có chỉ thị nào sao?”
Từ Văn không dám nghĩ sâu xa câu nói này, y đáp: “Không có!”
Chu Hi không nói gì, hắn trầm mặc một lát, nhìn bóng cây đang giương nanh múa vuốt trong gió đêm ngoài cửa sổ, sau đó, tựa như hắn đã có quyết định, nói: “Canh bốn đêm nay, mang cấm quân bao vây Chung Tuý Cung. Lệnh bài ở trên bàn, ngươi tự đi lấy đi!”
Từ Văn nghe những lời này, y đột nhiên ngẩng đầu, thảng thốt nói: “Điện hạ!”
Chu Hi không để ý đến hắn: “Còn nữa, cầm thanh kiếm đêm đó Chu Minh đâm ta bị thương đến đây!”
Từ Văn nhíu chặt mi, quỳ xuống khuyên can: “Điện hạ, xin hãy nghĩ cho thật kỹ!”
Chu Hi nhắm mắt dựa đầu vào giường, nhàn nhạt nói: “Đi đi!”
Khả: Chu Hi đáng thương ghê, thương Lâm Uyển mà cái gì cũng chịu làm.
------oOo------