Edit: Khả Khả
Khi có một người để dựa vào, ai cũng sẽ trở nên yếu đuối, Lý Hạc Minh cũng không ngoại lệ.
Nhưng, đối với nam nhân, không nên chiều chuộng, Lâm Ngọc càng là thương tiếc hắn, Lý Hạc Minh càng trở nên yếu đuối, chỉ nhìn bằng mắt thường cũng thấy rõ, hắn bị thương năm phần nhưng tỏ vẻ đau đớn mười phần, hắn nhắm hai mắt dựa vào người Lâm Ngọc, thái dương dán lên vành tai nàng, giống như muốn chết ngất trong lòng ngực nàng.
Lâm Ngọc khẽ vuốt vai hắn, sờ soạng mở áo tù trên người hắn, rồi lo lắng nói: “Nhị ca, để ta nhìn thương thế của chàng thế nào!”
Nàng mở miệng như chực khóc, Lý Hạc Minh nào dám để lộ thân thể chồng chất đầy vết thương cho nàng xem, tránh cho lát nữa nàng khóc hết nước mắt.
Lý Hạc Minh đè tay Lâm Ngọc lại, ngón tay dài bao trùm bàn tay nàng, thấp giọng nói: “Đừng nhìn, động vào sẽ rất đau!”
Từ nhỏ, xương cốt của Lý Hạc Minh cứng rắn, tựa như mình đồng da sắt, đột nhiên hắn giả vờ yếu thế kêu đau, Lâm Ngọc nào chịu đựng được, đương nhiên hắn nói gì nàng đều nghe theo.
Nàng không dám động vào hắn, thậm chí còn quỳ thẳng lưng, để tấm lưng dày rộng của hắn an tâm dựa vào, hỏi: “Như vậy có thoải mái hơn không?”
Thê tử quỳ trên mặt đất hỏi mình dựa có thoải mái hay không, dưới trời đất này chỉ có một mình Lâm Ngọc đối xử với Lý Hạc Minh như vậy thôi.
Cũng may, hắn không phải là phế vật xương cốt mềm nhũn, không cam lòng để Lâm Ngọc quỳ trên đất để nói chuyện. Hắn ngẩng đầu ra khỏi cổ nàng, đỡ trán làm bộ nhíu mày: “Ta choáng, muốn nằm!”
Sau khi nghe xong, Lâm Ngọc vội đứng lên, ngồi xuống bên cạnh hắn. Thân hình to lớn của Lý Hạc Minh lập tức không còn sức lực, dựa theo nàng đổ xuống. Lâm Ngọc nhẹ đỡ đầu hắn, để cho hắn gối lên đùi mình.
Lý Hạc Minh diễn rất tốt, vừa nằm xuống mày hắn liền thả lỏng, tìm tư thế nằm trên đùi nàng sao cho thoải mái nhất, cánh tay dài đưa ra ôm eo nàng, mặt dán vào chiếc bụng nhỏ, thoả mãn nhắm mắt.
Tuy nhiên, ngay sau đó, hắn cảm thấy cảm giác trong tay có chút không thích hợp, hắn nghi hoặc sờ soạng mấy vòng quanh eo Lâm Ngọc, bàn tay rộng cuối cùng dừng trước bụng nàng, cau mày nhéo nhéo thịt mềm ở eo.
Nhéo xong, tay hắn lại cọ lên xiêm y phía trên, xoa nhẹ lên chiếc ngực đẫy đà của nàng.
Động tác của hắn vô cùng tự nhiên không hề mang theo ý tứ ái muội nào, giống như là đang dùng tay để đo đạc kích thước cơ thể, như muốn nghiêm túc làm cho nàng một bộ xiêm y.
Trong phòng giam tối tăm không thấy mặt trời, Lâm Ngọc không ngờ đến hắn lại sờ nàng, đột nhiên hai bên tai đỏ lên, khó hiểu nhìn hắn hỏi: “Chàng làm gì vậy?”
Sắc mặt Lý Hạc Minh kỳ lạ, thu tay lại: “Không có gì!”
Hắn có thể nói gì bây giờ, hắn không thể nào hỏi nàng vì sao nàng nhớ hắn mà không gầy đi, ngược lại còn mập mạp ra, nói như vậy thì hắn nhỏ mọn quá. Khi không có hắn ở bên cạnh, Lâm Ngọc vẫn sống tốt, hắn nên vui mừng mới phải.
Là một phu quân, hắn nên rộng lượng.
Lâm Ngọc có mái tóc đen dài rất mượt, trước ngực có một sợi tóc mềm mại rũ xuống, vừa hay rơi xuống trước mặt Lý Hạc Minh. Hắn vươn tay, đầu ngón tay xoắn vòng quanh lọn tóc, hỏi: “Bên ngoài thế nào rồi?”
Nghe hắn hỏi, Lâm Ngọc liền kể hết mọi chuyện lớn bé bên ngoài cho hắn biết. Lý Hạc Minh yên lặng lắng nghe, không có phản ứng gì, tựa như tất cả mọi chuyện phát sinh bên ngoài hắn đều đoán trước được.
Thậm chí, khi Lâm Ngọc nói về dịch bệnh ở Cấp Huyền, khắp nơi lan truyền tin đồn “Lục hoàng tử vô đức, không xứng vị, khiến trời tức giận, giáng tai hoạ”, Lý Hạc Minh còn khẽ cười một tiếng.
Lâm Ngọc không hiểu hắn đang cười cái gì, nàng xoa xoa gương mặt gầy ốm của hắn, đau lòng nói: “Đã bị thương đến như vậy rồi còn cười được, vì hắn mà chàng khiến bản thân mình bị như vậy có đáng không?”
Lý Hạc Minh kéo ngón tay nàng đặt lên môi mình, giọng mơ hồ: “Không đâu!”
Đôi mắt hắn tối đen sâu hun hút, Lâm Ngọc nhìn hắn một lúc lâu, chợt hiểu ra điều gì đó, kinh ngạc nói: “Ta nhớ lúc trước đến Cấp Huyền, chàng có đi vòng quanh Cấp Huyền một chuyến, hiện giờ trong ngoài đô thành đồn đãi náo loạn, chẳng lẽ là do khi đó chàng đã gieo rắc tin đồn?”
Lý Hạc Minh không thừa nhận: “Không có bằng chứng, Thê Thê không thể đổ oan cho ta!”
Lời này qua tai Lâm Ngọc không khác bảng cung khai là mấy, nàng sợ hãi đến mức run rẩy: “Sao chàng lại to gan như vậy! Nếu bị người khác phát hiện thì phải làm sao…”
Nàng nói được một nửa, đột nhiên dừng lại,
Lý Hạc Minh của Bắc Trấn Phủ Tư là tai mắt của thiên tử, hắn không nói thì ai biết được. Mà Vệ Lẫm vì báo thù nhà, quyết tâm muốn Chu Minh phải chết, cho dù có điều tra ra thì cũng chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, tạo nên sóng gió, đẩy Chu Minh đến đoạn đầu đài.
Nàng mới làm dữ lên được nửa câu, Lý Hạc Minh đã tiêu tan hết sức lực, hắn thấp giọng ho vài tiếng, hai mắt nhắm lại, ngữ khí tỏ vẻ đáng thương: “Thê Thê, ta đau…”
Vì vậy, Lâm Ngọc lại phải dỗ dành hắn. Lâm Ngọc lo lắng không phải không có lý do, chỉ là nàng đang xem nhẹ vị trí của mình trong lòng Lý Hạc Minh mà thôi. Lý Hạc Minh thiết kế việc mình bị bỏ tù, uỷ quyền thoái vị cho Vệ Lẫm, nhằm che giấu bản thân sau lưng người khác, mượn tay Vệ Lẫm tiêu diệt Chu Minh
Lý Hạc Minh hao tốn tâm tư mở ra tử lộ để báo thù, đặt thanh đao vào tay Vệ Lẫm, Vệ Lẫm cũng không phụ sự kỳ vọng, đem sự việc Chu Minh tham ô nhiều năm qua, khuấy đảo triều đình, làm hại bá tánh ra ngoài thiên hạ, đẩy Chu Minh lên đầu sóng ngọn gió lãnh hết mọi lời phỉ nhổ.
Mà tất cả những điều này đều nằm trong dự tính của Lý Hạc Minh.
Nếu không có Lâm Ngọc, hắn chỉ biết đâm đầu vào con đường nguy hiểm mà đi, có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ kề đao lên cổ Chu Minh, hoặc làm một Vệ Lâm thứ hai được ăn cả ngã về không.
Cũng may, còn có Lâm Ngọc, nàng chỉ cần ở yên chỗ đó, cũng đủ để Lý Hạc Minh kéo bản thân từ tử lộ quay về.
Khả: H văn mà chương này hay vl
------oOo------