“Ừm..."
Không đợi Tô Bối lấy lại tinh thần, mùi thuốc lá trên người Văn Quốc Đống đã tràn ngập trong khoang miệng.
Văn Quốc Đống đè chặt cô trên tường, thô bạo gặm cắn Tô Bối.
“Tiểu d.â.m đ.ã.n.g... Nhiều năm như vậy, chỉ có em dám vẽ bánh nướng to với ông đây, còn lừa ông đây xoay vòng!”
“Ừm… Ba... Đừng... Đừng...”
Tô Bối không ngừng đẩy Văn Quốc Đống, nhưng bị Văn Quốc Đống ôm càng chặt hơn.
“Đừng sao? Không phải muốn ông đây bắn cả đêm à? Không phải học tư thế mới muốn thử với ông đây sao?”
Đây là lần đầu tiên Văn Quốc Đống bị người ta dùng lời ngon tiếng ngọt viên đạn bọc đường dỗ, quan trọng là ông còn coi là thật.
Tô Bối thở dốc vùi đầu vào trong lòng Văn Quốc Đống, nghe giọng nói hận đến nghiến răng của Văn Quốc Đống, cơ thể cứng đờ.
“Ba... Con không có... Thực sự là tạm thời có việc trở về…”
Bàn tay Văn Quốc Đống dùng sức xoa đầu v* mềm mại của Tô Bối:
“Tiểu d.â.m đ.ã.n.g... Ở trước mặt tôi nói dối, em còn hơi non..."
Sau khi nói xong, tay không thành thật lượn lờ trên người Tô Bối:
“Giữa trưa không ăn cơm... Tìm một chỗ, ăn em..."
Nghe thấy thế, Tô Bối nhìn đồng hồ, cắn môi Văn Quốc Đống:
“Ba... Hiện giờ ba con còn nằm viện... Trong nhà còn một đống việc chưa làm... Qua... Qua một thời gian nữa được không...”
Trốn mấy ngày, cách lần kinh nguyệt cuối cùng của cô sắp ba tháng, nhưng cô không muốn mạo hiểm như vậy. Lại kéo dài thêm một thời gian, cách lần trước “làm” với Văn Lê cũng một tháng.
gậy th*t phía dưới Văn Quốc Đống cứng rắn phát đau, ôm lấy cô cọ xát một lát:
“Vậy bây giờ tôi phải làm sao bây giờ? Thấy em là không mềm xuống được...”
Tay Tô Bối sờ gậy th*t nóng bỏng, đương nhiên là cô cũng thèm thứ này.
Lúc trước mỗi lần Văn Quốc Đống chạm vào cô, cơ thể cô đều có phản ứng, gần như ông vừa chạm là ướt.
“Ừm… Ba... Nhịn một chút...”
Sau khi nói xong Tô Bối ngẩng đầu, kiễng chân dán sát bên tai Văn Quốc Đống, nói:
“Mỗi lần ba chạm vào người ta, hoa huy*t của người ta sẽ ướt... hoa huy*t cũng muốn gậy th*t to của ba…”
“Ừm… Ba... Nhẹ một chút... Còn có người...”
Cơ thể Văn Quốc Đống căng cứng đè Tô Bối lên tường, ước gì bây giờ lập tức vén váy tiểu d.â.m đ.ã.n.g này lên rồi cắm vào.
Nhưng lý trí còn sót lại, vẫn khiến ông nhịn xuống, căm hận nói:
“Hồ sơ bệnh án của ba em tôi đã tìm người xem, có thời gian phẫu thuật, nhưng mà với trạng thái của ông ấy hiện giờ không thích hợp di chuyển đường dài. Chuyên gia mà tôi liên hệ mấy ngày nữa sẽ tới... Em không cần phải lo lắng.”
Nghe đến đây, tảng đá treo trong lòng Tô Bối buông xuống.
Không phải là cô chưa từng khuyên ba mẹ đi khám, nhưng bọn họ luôn cảm thấy sẽ tăng gánh nặng cho cô.
Trong lòng Tô Bối vô cùng hụt hẫng, tốt nghiệp đại học là kết hôn, không chỉ không hiếu thuận với ba mẹ, còn khiến ba mẹ lo lắng cho mình.
Sinh bệnh cũng không chịu nói ra, nơm nớp lo sợ khiến cô bị nhà chồng ghét bỏ.
Chỉ cần nghĩ tới căn nguyên của mọi việc, trong lòng Tô Bối không nhịn được hận Văn Lê, hận Lâm Quyên, cũng hận mình dễ dàng tin “chân ái”.
Nhưng chính vì như vậy, cô mới không dễ dàng cúi đầu, dễ dàng nhận thua.
Dựa vào cái gì cô phải để người ta giẫm đạp lên cô…
Văn Quốc Đống nhận thấy đầu vai ướt át, vươn tay vỗ nhẹ sau lưng Tô Bối:
“Đừng sợ... Tôi ở đây...”
“Ba..."
Tô Bối ôm chặt lấy eo Văn Quốc Đống, lần đầu tiên cảm thấy mình “phản bội” Văn Lê là quyết định chính xác cỡ nào.
Nếu lúc này, cô chỉ có Văn Lê. Văn Lê chỉ nói với Văn Quốc Đống và Lâm Quyên, với tính cách của Lâm Quyên không chỉ không quản, còn kéo Văn Lê cùng mặc kệ.
Mà Văn Quốc Đống và cô không thân chẳng quen... Nể mặt cái gọi là “thông gia” sẽ trả phí phẫu thuật, sẽ không tận tâm tận lực như bây giờ.
Hai người triền miên ở cầu thang một lát, cuối cùng vẫn là nghe thấy tiếng người mới cuống quít buông ra.
Gương mặt Tô Bối ửng hồng chỉnh lại váy bị nhăn, trừng Văn Quốc Đống một cái:
“Một giây trước còn xưng anh gọi em với ba con... Một giây sau đã muốn cắm con gái của người ta? Cầm thú...”
Văn Quốc Đống không được tự nhiên khụ khụ, hạ giọng nói: “Như vậy không phải ứng với câu tục ngữ, không có việc là con gái nuôi, có việc ‘làm’ con gái…”
Nghe thấy thế, Tô Bối giơ tay lên, nhân lúc không ai chú ý véo eo Văn Quốc Đống một cái: “Già mà không đứng đắn!”
“Ừm...Con bé c.h.ế.t tiệt kia! Nhẹ một chút! Véo cứng em lại không cho liếm!”
Hai người châu đầu ghé tai, chọc người đi đường ở xung quanh đều liếc mắt nhìn.
Tô Bối đỏ mặt cúi đầu, không nhìn ánh mắt đánh giá của người xung quanh.
Ba cô ở bệnh viện huyện chưa được hai ngày, đã được Văn Quốc Đống sắp xếp tới bệnh viện thành phố chuẩn bị phẫu thuật.
Mọi chuyện, toàn bộ hành trình do một tay Văn Quốc Đống xử lý, không để Tô Bối nhọc lòng.
Cũng đúng lúc này, Tô Bối mới biết vì sao Văn Quốc Đống đã đến muộn như vậy.
Nghĩ như thế, khóe mắt Tô Bối giật giật, đôi mắt không tự giác liếc bụng.
Văn Quốc Đống bận trước bận sau, ba Tô mẹ Tô đều thấy rõ trước mắt, mãi đến trước khi phẫu thuật.