Mẹ Tô Bối thấy Tô Bối trở về, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Tô Bối mới bước vào trong sân, lập tức nghe thấy trong phòng truyền ra từng đợt tiếng ho tê tâm liệt phế.
“Mẹ… Ba làm sao vậy?”
“Không, không có chuyện gì...” Mẹ Tô không ngừng lảng tránh ánh mắt của Tô Bối.
Tô Bối nhíu mày:
“Mẹ! Con đã nói... Có bệnh thì đừng kéo dài, càng kéo dài bệnh nhỏ cũng thành bệnh nặng...”
“Đúng lúc con trở về, ngày mai con dẫn ba đi bệnh viện trong huyện khám.”
“Không, không cần! Thực sự không có chuyện gì... Công việc của con bận rộn, đừng chạy về nhà thường xuyên, trong nhà không có chuyện lớn đâu.”
Ánh đèn trong sân không rõ, nhà xi măng hai tầng cũng không dễ thấy ở vùng nông thôn.
Tô Bối đặt đồ xuống bước vào cửa, thấy ba Tô hữu khí vô lực đi ra, đôi mắt lập tức đỏ lên:
“Ba! Cơ thể đã thế này... Vì sao hai người không gọi điện cho con?”
Mẹ Tô lau nước mắt:
“Ba con đâu dám để con biết! Lúc trước con kết hôn, nhà chồng ầm ĩ thành như vậy, ba mẹ đâu dám nói với con..."
“Mẹ... Con có tiền.”
Tô Bối cúi đầu, nước mắt không ngừng đảo quanh hốc mắt.
Cô ở nhà là con gái một, ở trong nhà nông thôn không có con trai sẽ bị nói xấu.
Từ sau khi cô kết hôn, trong thôn không ngừng thêm nhiều tin đồn nhảm nhí, ba mẹ Tô gia không ít lần bị người ta nói nuôi đồ “lỗ vốn”.
Cô chính là vì thoát khỏi tình trạng hiện giờ, mới gấp không đợi nổi nắm lấy Văn gia dẫn người trong nhà ra ngoài.
Cô không muốn tương lai con của cô, cũng cả đời phải ở nơi này.
Sau khi Tô Bối trở về lập tức dẫn ba Tô đến bệnh viện trong huyện.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nhìn báo cáo đẩy mắt kính:
“Ba cô bị u ác tính...”
Mẹ Tô nhìn chi phí rậm rạp, trong lòng sinh ra lùi bước:
“Bối Nhi... Nhà chúng ta không có nhiều tiền như vậy...”
Tô Bối nhìn chi phí, nghĩ tới thẻ Văn Quốc Đống cho cô, quyết tâm:
“Không sao, mấy năm nay con có tiền tiết kiệm...”
Cô bán mình mấy tháng, không thể tiện nghi cho Văn Lê.
Tô Bối vừa mới quẹt thẻ xong, Văn Quốc Đống lập tức nhận được tin tức.
Văn Quốc Đống nhìn tin nhắn nhíu mày, cầm di động nói với người bên cạnh: “Đi tra một chút xem sao lại thế này...”
Ông tự thấy chưa từng coi khinh Tô Bối như những người khác đối với “tình nhân”.
Cho dù là tiền tài, hay là ở trên giường, dưới giường, ông vẫn luôn tôn trọng đối đãi bình đẳng với Tô Bối.
Ngoại trừ quan hệ của hai người không thể để lộ ra ánh sáng, nên cho có thể cho, ông đều cho, nhưng Tô Bối lại cố tình không nhìn mấy thứ này.
Tô Bối quẹt thẻ xong, lập tức đoán được Văn Quốc Đống sẽ tìm tới.
Nhưng mà không ngờ tới, tốc độ của Văn Quốc Đống chậm hơn cô nghĩ một thời gian.
“Thông gia cứ yên tâm dưỡng bệnh, Bối Nhi rất tốt... Sống với Tiểu Lê cũng rất tốt…”
“Bối Nhi không gây thêm phiền cho ngài thì tốt... Con bé này tính tình mạnh mẽ... Tôi sợ nó gây phiền phức cho các ngài...”
Văn Quốc Đống ngồi trước giường bệnh, nhẹ giọng nói: “Không thể nào, Bối Nhi rất ngoan...”
Tô Bối xách hộp giữ nhiệt bước vào phòng bệnh, không thèm liếc mắt nhìn Văn Quốc Đống một cái:
“Ba... Ăn cơm."
Ba Tô trừng Tô Bối một cái:
“Bối Nhi! Không thấy ba chồng con cũng ở đây sao?”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống lắc đầu cười:
“Không sao... Bối Nhi cũng là quan tâm anh. Anh Tô an tâm dưỡng bệnh, những chuyện khác không cần nhọc lòng... Giao cho tôi và Bối Nhi...”
“Không... Công việc của ngài bận như vậy, sao chuyện này có thể làm phiền ngài…”
“Anh Tô khách sáo quá, chúng ta là người một nhà đâu phiền phức...”
Văn Quốc Đống vừa nói vừa đưa quả táo đã gọt xong qua:
“Cơ thể anh khỏe hơn, Bối Nhi mới có thể yên tâm. Tôi có một người bạn là bác sĩ, rất am hiểu phương diện bệnh này... Qua hai ngày nữa tôi sẽ sắp xếp người đó tới...”
“Như vậy... Như vậy không thích hợp... Như thế quá phiền phức người ta...”
“Anh xem... Lại khách sáo...”
Tô Bối liếc mắt nhìn Văn Quốc Đống áo mũ chỉnh tề ngồi trước giường bệnh, xưng anh gọi em với ba cô:
“Ba... Ba ăn cơm trước đi, lát nữa mẹ sẽ tới, lát nữa con dẫn... Ba chồng đi ra ngoài ăn.”
Từ lúc Tô Bối bước vào, Văn Quốc Đống vẫn luôn nhìn về phía Tô Bối.
Chỉ thấy trên mặt Tô Bối lộ vẻ tiều tụy, tóc dài tùy ý búi lên, trên người mặc váy dài rộng thùng thình che khuất dáng người của cô.
Nhìn đến đây, Văn Quốc Đống nhíu mày, mở miệng nói:
“Anh Tô... Anh xem Tô Bối trở về mấy ngày... Gầy đi không ít, cho nên nghe tôi sắp xếp đi...”
“Chuyện này...”
Ba Tô nhìn Tô Bối, gật đầu: “Được rồi... Nghe ngài.”
Tô Bối liếc mắt nhìn Văn Quốc Đống, đúng là ra đủ dáng vẻ của người lớn.
“Bối Nhi, lát nữa nhìn xem xung quanh có chỗ nào ăn cơm ngon không… Ba sợ con ăn không quen.”
Mẹ Tô tới không lâu, ba Tô lập tức đuổi Tô Bối đi.
Bệnh viện cũ của huyện thành, trong không khí tràn ngập mùi nước sát trùng mùi cồn mãi không tiêu tan.
Tô Bối dẫn Văn Quốc Đống ra cửa, vừa định đi ấn thang máy, người đã bị lực mạnh kéo tới hành lang bên cạnh thang máy.