Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 202




Đây là lần đầu tiên Tô Bối tới đây, cho dù thế nào cô cũng không ngờ tới Văn Quốc Đống sẽ ném Văn Tuyết ở nơi như vậy, chẳng trách Diệp Liệt Thanh đều không tìm được.

Bốn phía bệnh viện có hàng rào điện sát nhau, Tô Bối nhíu mày: “Đây là...”

“Văn phu nhân cô không biết đâu, chỗ chúng tôi thu nhận người bệnh tương đối ‘đặc biệt’, luôn ầm ĩ mình không có bệnh lén chạy ra ngoài. Bên này cô cũng thấy rồi đấy, phạm vi cách mấy km đều không có người ở.”

“Nếu bọn họ chạy ra ngoài, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bệnh viện chúng tôi không dễ báo cáo với người nhà không phải sao.”

Những lời này nói thì dễ nghe, là suy nghĩ cho người bệnh, nghĩ cũng biết nơi này toàn “ở” người “đặc biệt”, đề phòng người ta chạy trốn…

Đối với chuyện này, Tô Bối cũng không hỏi nhiều.

Viện điều dưỡng này không có hoàn cảnh tốt như lúc Lâm Quyên còn là Văn phu nhân, chỉ có phòng bệnh bình thường ở hai người, không có phòng đơn.

Văn Tuyết ở phòng cuối hành lang, Tô Bối nhìn theo Lâm Quyên đi vào, mình thì đứng ở cửa.

Không nằm ngoài dự đoán, một lát sau trong phòng bệnh truyền ra tiếng mắng tức giận sắc bén của Văn Tuyết.

Điều dưỡng của bệnh viện thấy cảm xúc của Lâm Quyên bình thường, không có phản ứng quá khích, thu dọn đồ xong thì rời đi.

Bên kia Văn Tuyết hùng hổ bao lâu, Tô Bối cũng đứng ở ngoài bấy lâu, toàn bộ hành trình Lâm Quyên không nói một câu.

Tô Bối quay đầu lại, nhìn cửa phòng bệnh đóng chặt đang chuẩn bị rời đi. Lúc này chỉ nghe tiếng mắng chửi Lâm Quyên của Văn Tuyết thay đổi, ngay sau đó là tiếng hét thảm vang vọng tòa nhà.

"A a a... A a..."

Y tá của bệnh viện nghe thấy tiếng la, mở cửa thì thấy Văn Tuyết bị Lâm Quyên ấn chặt lên giường, trên mặt bị dao nhỏ cứa máu me nhầy nhụa.

“Đi chết đi... Đi chết đi!”

Y tá sức lực mạnh tiến lên kéo Lâm Quyên xong, Lâm Quyên vẫn lộ ra biểu cảm tàn nhẫn nhìn chằm chằm Văn Tuyết: “Độc phụ! Đời này của tôi bị cô hủy hoại! Đều bị cô hủy hoại cả!”

Tô Bối nhìn dao trên tay Lâm Quyên, lúc này mới kinh hãi phát hiện khi ở trên xe... Lâm Quyên đã giấu dao, mới đầu là muốn giết cô…

Nghĩ như vậy, Tô Bối còn chưa kịp nghĩ mà sợ, cơ thể đã được kéo vào trong lồng ngực dày rộng. 

“Đừng sợ... Anh tới rồi…”

Văn Quốc Đống tới rất nhanh, nhìn thấy tình trạng thê thảm của Văn Tuyết chỉ lạnh nhạt liếc một cái sau đó dời mắt đi, từ đầu tới cuối đều không liếc Lâm Quyên một cái.

Mùi máu tươi ở trong không khí rất dễ ngửi thấy, Lâm Quyên bị người ta kéo ra ngoài, vết thương trên mặt Văn Tuyết bác sĩ tới cũng chỉ băng bó đơn giản một chút, không có xử lý gì khác.

Tô Bối nhìn dáng vẻ điên điên khùng khùng của Văn Tuyết, nhân lúc không ai chú ý kéo Văn Quốc Đống ra khỏi phòng bệnh.

“Sao anh tới nhanh như vậy?”

Văn Quốc Đống khẽ vỗ sau lưng Tô Bối, nói khẽ: “Bên này vốn hoang vắng, xung quanh khắp nơi đều là người bệnh thần kinh... Sợ tới chậm thì em sẽ sợ.”

Sau khi Văn Tuyết kêu thảm thiết xong, Tô Bối nghe thấy xung quanh liên tục có tiếng gào thét, không khỏi cảm thấy đau đầu.

“Về...”

Cô vừa định mở miệng nói trở về, nhưng nghĩ tới vừa rồi Lâm Quyên lại giấu dao trong tay. Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống: “Anh.”

Không đợi cô mở miệng, Văn Quốc Đống đã nói tiếp: “Yên tâm, sau này anh tuyệt đối không đến nơi này...” Tô Bối nắm chặt tay Văn Quốc Đống, dịu dàng nói: “Vậy... Chúng ta... Bây giờ chúng ta đi tạm biệt Lâm Quyên

Đi?"

"Hửm?"

Văn Quốc Đống còn chưa kịp phản ứng, Tô Bối đã rẽ vào phòng bên cạnh phòng của Văn Tuyết.

Lâm Quyên làm người khác bị thương tâm trạng không ổn định, cơ thể bị điều dưỡng buộc thành bánh quai chèo trói trên giường.

Khi Tô Bối và Văn Quốc Đống tiến vào, Lâm Quyên đang điên điên khùng khùng đôi mắt lóe sáng, há miệng thở dốc, khàn giọng kêu: “Quốc Đống.”

“Em sai rồi... Em thật sự biết sai rồi...”

Giọng nói của Lâm Quyên nghẹn ngào khàn khàn, nghe rất bi thương, dường như thật sự đã biết sai.

Tô Bối không cho Lâm Quyên cơ hội “thật lòng” sám hối, khi Lâm Quyên nói lảm nhảm, cô kéo cổ áo của Văn Quốc Đống hôn lên.

“Ông xã.”

Văn Quốc Đống cúi đầu nhìn Tô Bối, ở ngay trước mặt Lâm Quyên ôm lấy eo Tô Bối.

Bên tai hai người là tiếng kêu đau không ngừng của Văn Tuyết, cơ thể Tô Bối dán sát vào người Văn Quốc Đống, cảm nhận được rõ phản ứng dưới người hắn.

“Ừm... Ông xã...” Tô Bối thở hổn hển buông Quốc Đống ra, trong giọng nói lộ ra chút khàn khàn chọc người: “Anh cứng rồi.”

Sau khi nói xong, ngón tay của Tô Bối từ ngực Văn Quốc Đống một đường tiến xuống dưới.

“Ừm...” Văn Quốc Đống chậm rãi nhắm mắt lại hừ nhẹ một tiếng, để mặc Tô Bối cởi thắt lưng của mình, toàn bộ hành trình không nói một tiếng.

Lâm Quyên nhìn hai người vô liêm sỉ ân ái trước mặt bà ta, hai tay không nhịn được nắm chặt thành quyền, hung dữ trừng hai người trước mắt.

“Gian phu dâm phụ...”

Tô Bối mắt điếc tai ngơ đối với tiếng mắng của Lâm Quyên, nói khẽ: “Ông xã... Đã muộn thế này rồi, ban đêm đi đường núi quá nguy hiểm, tối nay chúng ta ngủ ở chỗ này có được không?”

Văn Quốc Đống nghe thấy thế yết hầu giật giật: “Được…”

Nghe thấy vậy, Tô Bối vô cùng hài lòng hôn môi anh một cái, dán sát vào tai hắn dỗ dành: “Lên giường nằm đi...”

Tô Bối dùng lực đẩy một cái, Văn Quốc Đống bước nhanh tới trên giường bên cạnh Lâm Quyên nằm xuống. Càng tự giác cởi quần Tô Bối cởi được nửa ra ném sang một bên, nằm thẳng ở trên giường, cự côn thô dài lắc lư trước mặt hai người.

“Không biết xấu hổ! Vô liêm sỉ! Gian phu dâm phụ!”

Lâm Quyên mở miệng chửi bậy, hai người mắt điếc tai ngơ.

Tô Bối hờn dỗi trừng Văn Quốc Đống một cái, ra cửa.

Khi trở về, hai tay của Tô Bối đeo găng tay y tế, trong tay còn có khăn lau dơ dáy bẩn thỉu.

Vừa vào cửa, cô lập tức khóa trái cửa phòng lại.

Tô Bối lập tức đi về phía Lâm Quyên, Lâm Quyên nhìn thấy Tô Bối tới gần, không thể trốn thoát chỉ có thể cao giọng căm hận mắng: “Tô Bối... Đồ kỹ nữ... Cô sẽ không thể sống... Ưm…”

Không đợi bà ta mắng xong, Tô Bối đã nhét khăn lau dơ dáy bẩn thỉu trong tay vào miệng Lâm Quyên.

“Miệng bẩn như vậy, chỉ có thể dùng khăn lau bồn cầu bịt miệng của bà...”

“Ọe... Um... Um...”

Lâm Quyên vừa nôn vừa dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Văn Quốc Đống, ai ngờ tầm mắt của Văn Quốc Đống vẫn luôn nhìn về phía Tô Bối.

Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống hơi nhíu mày nói: “Thứ kia bẩn như vậy, sao em còn tự mình lấy...”

Dưới ánh mắt không thể tin của Lâm Quyên, vẻ mặt Tô Bối ghét bỏ tháo bao tay, dịu dàng nói: “Em không muốn để người khác thấy được chỗ đó của ông xã em... Đàn ông cũng không được.”

Đôi mắt của Lâm Quyên tối sầm lại, Tô Bối quay đầu Lâm Quyên về phía Văn Quốc Đống, cột vào đầu giường, nhỏ giọng nói bên tai bà ta: “Nhưng... Mẹ thì khác, cơ thể của ba mẹ đã nhìn mấy chục năm... Ít dấm chua như vậy con không ăn với mẹ...” 

“Mẹ... Không phải là mẹ muốn sinh thêm đứa nữa với ba sao? Không cần phải quá tiếc nuối... Con sinh thay mẹ có được không...”

Tô Bối vừa nói, vừa cởi quần áo trên người trước mắt Lâm Quyên, áo lót và quần lót bằng ren được ném lên trên vòng bảo hộ giường bệnh của Lâm Quyên.

“Mẹ... Cho dù bảo dưỡng tốt tới mấy thì có ích lợi gì, không phải là ba vẫn không cứng nổi với mẹ sao...”

Văn Quốc Đống thấy Tô Bối cởi sạch bách, không nhịn được trực tiếp kéo cô vào trong lòng: “Đồ dâm đãng này... Đã lạnh nhạt với anh một lúc lâu…”

Tô Bối hôn lên khóe miệng Văn Quốc Đống một cái nhằm trấn an, tay nhỏ nắm lấy cự côn dưới người Văn Quốc Đống tuốt một lát: “Ba... Đừng nóng vội như vậy... Mẹ còn đang nhìn đấy.”

Ở trước mặt Lâm Quyên, Tô Bối nhấn mạnh hai chữ “ba mẹ” này vô cùng rõ ràng.

Giống như kẻ thứ ba ác độc thành công thượng vị, đang khoe khoang chiến lợi phẩm ở trước mặt nguyên phối.

Yết hầu của Văn Quốc Đống nhúc nhích, khàn giọng nói: “Trướng muốn chết...”

Nghe thấy thế, đôi môi mềm mại của Tô Bối chậm rãi tiến xuống dưới, hôn lên cổ của Văn Quốc Đống, theo lồng ngực rắn chắc của hắn chậm rãi trượt tới chỗ bụng.

Cuối cùng khi đôi mắt của Lâm Quyên trợn tròn, cô mở miệng nhỏ ra cái lưỡi thơm tho nhẹ nhàng đảo qua nấm của cự côn, kích thích toàn thân Văn Quốc Đống căng cứng.

“Ừm... Bối Nhi... Ngậm vào đi..”

Văn Quốc Đống động tình trong giọng nói tràn ngập quyến rũ, Tô Bối liếc mắt nhìn Lâm Quyên đang đỏ bừng mắt: “Ba... côn th*t của ba thật to... Người ta không ngậm hết được... Ừm…”

Sau khi nói xong, còn dùng môi ấm ức hôn lên cự căn của Văn Quốc Đống một cái.

“Sao Bối Nhi không ngậm được, không phải là Bối Nhi dâm đãng cũng từng nếm thử rồi sao... Ừm...”

Răng nanh của Tô Bối cọ qua cự côn, gân xanh trên trán Văn Quốc Đống đột nhiên giật giật: “Bối Nhi...”

“Ừm... Đã biết...”

Tô Bối dùng miệng nhỏ chậm rãi nuốt vào non nửa cự côn, hai tay không ngừng tuốt thân gậy.

“Cái miệng nhỏ của Bối Nhi ngậm thật thoải mái... A... Lại, lại sâu thêm chút nữa... Ừm...” Cự côn cứng rắn của Văn Quốc Đống, cố nén kích động nhét cả căn vào trong miệng Tô Bối.

Dưới trêu chọc của Tô Bối, cự côn càng lúc càng trướng to, tiếng thở của Văn Quốc Đống cũng càng ngày càng nặng nề. 

Nghe thấy thế, Tô Bối nhả cự côn ra, miệng không ngừng lướt qua thân gậy, nhất là chỗ hai túi tinh hoàn nặng trịch. Tay nhỏ của Tô Bối liên tục xoa nắn véo nhẹ, chỉ nghe Văn Quốc Đống ở phía trên khẽ rên một tiếng: “Bối Nhi...” Văn Quốc Đống vươn tay ôm Tô Bối dậy, đôi mắt đỏ bừng: “Đi lên.”

Tô Bối nhếch miệng nói: “Ba... Đeo bao...”

Đôi mắt của Văn Quốc Đống lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Khi ông đây đâm vào có lần nào dùng bao? Không phải là Bối Nhi dâm đãng thích nhất ba bắn đầy tinh dịch vào trong tiểu huyệt sao?”

Nghe thấy thế cơ thể Tô Bối nóng lên, ưỡn thẳng ngực tới trước mặt hắn, nói: “Ba... Là của con đẹp, hay là...”