Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 201




Tuy mấy anh em Văn gia chỉ ở hai ngày ngắn ngủi, nhưng trong hai ngày này, bọn họ đã thấy rõ từ nay nhân chân chính của Văn gia là ai.

Thấy Văn Quốc Đống không sao, mọi người không ở lâu đã rời đi.

Văn Quốc Đống tự biết đuối lý, mỗi ngày không phải ôm Văn Ngọc tản bộ, chính là ôm Văn Ngọc đi khắp nơi.

Ở gần biệt viện của Văn gia đều là thân thích của Văn gia, mỗi ngày trời vừa sáng, Văn Quốc Đống sẽ cõng túi lớn túi nhỏ kèm theo Văn Ngọc ra cửa chạy bộ, mãi đến giữa trưa mới trở về.

Mấy ngày nay Tô Bối vẫn không cho Văn Quốc Đống vẻ mặt hòa nhã, Văn Quốc Đống sẽ đi đường vòng trả lại cho Văn Ngọc.

Văn Uyển thấy hai người như vậy không nhịn được hắt bát nước lạnh: “Chậc chậc chậc... Lúc trước cháu đã nói gì, tình yêu già trẻ này không có gì tốt, thế nào, bây giờ biết sự khác biệt chưa?”

Tô Bối lạnh lùng liếc cô ấy một cái: “Hoa Nguyên kia của cháu... Không có sự khác biệt với cháu, kết quả thì sao?”

Còn không phải ghét bỏ kỹ thuật của người ta không được.

Văn Uyển nhướng mày: “Bác gái à... Hai ta không đáng thọc đao cho nhau.”

Tô Bối nhếch miệng: “Chân dẫm hai thuyền, luôn có lúc lật thuyền, chú ý một chút...”

“Cháu sớm đã chia tay với anh ta, hiện giờ là anh ta sống chết không đồng ý chia tay, nói là anh ta không đồng ý chia tay, bọn cháu chưa tính là chia tay! Tên bệnh tâm thần!”

Nhắc tới chuyện này, Văn Uyển thấy phiền.

Diệp Liệt Thanh điên thì điên nhưng biết đúng mực, Hoa Nguyên… Mới đầu cô ấy còn tưởng là cún con nhỏ dịu ngoan đáng thương, ai biết sau lưng là sói khoác da chó, chỉ trách lúc đó mắt cô ấy bị mù không thấy rõ anh ta có tâm cơ, lòng dạ sâu như vậy.

Ầm ĩ trong chuyện tình cảm của Văn Uyển, Tô Bối không rõ lắm, cũng không phải rất muốn biết. Dù sao niên thiếu ngông cuồng, không nhân trẻ tuổi trải nghiệm nhiều một chút, đã nhận thua trên người Diệp Liệt Thanh thì thật sự hơi đáng tiếc.

Chiến tranh lạnh với Văn Quốc Đống mấy ngày xong, bệnh viện gọi điện cho Tô Bối, cơ thể của Lâm Quyên đã khôi phục gần khỏi, ngoại trừ đi đường hơi khó khăn.

Năng lực sống tự chủ đơn giản đã có, chỉ có điều thời gian dài không có người qua thăm, trạng thái tinh thần không tốt lắm. 

Tô Bối đến bệnh viện xong, Lâm Quyên ở trong phòng bệnh ôm gối đầu, miệng không ngừng lải nhải mắng cô.

“Trù chết mày, hồ ly tinh chết tiệt! Hồ ly tinh không biết xấu hổ! Con khốn!”

“Hồ ly tinh sinh ra con hoang! Cũng đi chết đi, đều chết cả đi!”

Toàn bộ hành trình Lâm Quyên đều nhắc mãi Tô Bối và Văn Ngọc, luôn không nói tới Văn Quốc Đống.

Đôi mắt Tô Bối lạnh lẽo hơn, bác sĩ ở bên cạnh thấy thế, uyển chuyển kiến nghị: “Tình hình của người bệnh như vậy cần hoàn cảnh gia đình ấm áp hài hòa, mới càng có lợi cho dưỡng bệnh, còn bệnh viện chúng tôi... Y thuật của bệnh viện tinh vi tới mấy cũng không thể bằng quan tâm của người thân...”

“Hoàn cảnh gia đình ấm áp?”

“Đúng vậy, khi cảm xúc của người bệnh tồi tệ, miệng vẫn luôn gọi ông xã, con trai... Người bệnh vẫn luôn khát vọng gia đình.”

Bác sĩ nói được nửa mới kịp phản ứng lại, hậm hực sờ mũi không nói chuyện.

Trong lúc nhất thời bầu không khí yên tĩnh tới mức chỉ có thể nghe thấy tiếng mắng của Lâm Quyên, bầu không khí có chút thấm vào lòng người.

Tô Bối nhìn chằm chằm Lâm Quyên mấy giây: “Tôi đã liên lạc với người của viện điều dưỡng Thanh Sơn, muộn nhất tối hôm nay có thể đón bà ta...”

Nghe thấy câu này, bác sĩ thở dài một hơi: “Được, được.”

Người bên trong thường nổi điên phát cuồng trong phòng bệnh, lần nào cũng phải mấy điều dưỡng mới ấn xuống được, gần như mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng mắng chửi người ác độc trong phòng bệnh, lâu dần không ai dám tới bên này.

Lúc gần tối, bên viện điều dưỡng tới đón Lâm Quyên.

Tô Bối tự mình tiễn Lâm Quyên một đoạn đường.

Lâm Quyên vừa thấy Tô Bối, cả người rơi vào trạng thái điên cuồng: “Tô Bối! Hồ ly tinh! Kẻ thứ ba không biết xấu hổ! Cô không chết được tử tế đâu!”

“Văn Quốc Đống không có tim, sớm muộn gì ông ta cũng đạp cô như ném bỏ tôi! Cô cho rằng cô là cái thá gì?”

“Tôi làm Văn phu nhân 20 năm, toàn bộ quý phu nhân nhân vật nổi tiếng ở thành phố Lâm đều chán ghét kỹ nữ đồ đê tiện! Loại hạ đẳng như cô lấy gì so với tôi?”

Người của viện điều dưỡng thô bạo ấn bà ta lên xe, không biết lấy đâu ra cái khăn nhét vào miệng bà ta.

Tô Bối lạnh lùng nhìn Lâm Quyên phủ phục bên chân cô không ngừng giãy dụa, chụp ảnh Lâm Quyên đưa tới trước mặt bà ta:  “Lâm Quyên... Nhìn đức hạnh của bà hiện giờ xem...”

“Bà nói xem tôi đăng ảnh người không ra người quỷ không ra quỷ này của bà lên cho đám bạn bè của bà thấy, không biết bọn họ có nhận ra bà hay không? Hửm?”

“Tô... Ừm... Tô... Tiện... Tiện nhân...”

Miệng của Lâm Quyên bị khăn chặn mất, không thể phát ra tiếng, chỉ có thể mở to mắt trừng Tô Bối.

Tô Bối hài lòng thưởng thức dáng vẻ không muốn nhìn cô nhưng không làm gì được cô của Lâm Quyên, chỉ có thể cuồng nộ qua ‘gương mặt”.

“Ai da... Đúng vậy... Chính là biểu cảm này, nào, lại hung dữ thêm một chút, tàn nhẫn hơn chút nữa...”

Tô Bối điên cuồng chụp ảnh Lâm Quyên, miệng còn không ngừng nói: “Biểu cảm này thật đẹp... Biểu cảm này đăng cho đám bạn của bà xem, chắc chắn có thể nhận ra bà!”

Lâm Quyên để ý nhất là mặt mũi và tôn nghiêm, Tô Bối cố tình giẫm tôn nghiêm và mặt mũi của Lâm Quyên dưới lòng bàn chân.

“Lâm Quyên... Năm đó khi bà chế nhạo tôi, không nghĩ tới có ngày sẽ phủ phục dưới lòng bàn chân tôi đúng không?”

Lâm Quyên nảy sinh ác độc cắn khăn lông trong miệng, cắn khăn lông thay đổi màu sắc.

Tô Bối lạnh lùng nhìn dáng vẻ như quỷ của Lâm Quyên, nhỏ giọng nói: “Tự làm bậy không thể sống, Lâm Quyên, đây đều là tự bà tạo ra!”

“Yên tâm, bà không chỉ một mình, Văn Tuyết ở bên trong đợi bà đã lâu...”

Hai người kia, cho dù là hai mươi năm trước tính kế Văn Quốc Đống, hay là cùng nhau dưỡng phế Văn Lê, hơn nửa đời này Lâm Quyên và Văn Tuyết đều không làm được mấy chuyện tốt…

Hiện giờ rơi vào kết cục làm bạn cùng phòng ở bệnh viện tâm thần, cũng coi như không làm thất vọng ‘tình bạn” mấy chục năm của bọn họ.

Lâm Quyên nghe thấy tên Văn Tuyết, lệ khí trong mắt tản đi mấy phần, sau khi kịp phản ứng điên cuồng lắc đầu. "Ùm... Um... Um…”

Di động của Tô Bối vang lên, liếc mắt nhìn là Văn Quốc Đống gọi điện tới, không để ý tới Lâm Quyên nước mắt nước mũi tung bay, cô nghe điện thoại mở loa ngoài.

“Bà xã... Em ở đâu... Tiểu Ngọc nhớ mẹ…”

"Oa... Oa..."

“Em nghe đi, Tiểu Ngọc đang gọi mẹ.

Tô Bối liếc mắt nhìn biểu cảm ngây ngốc của Lâm Quyên, nhìn đồng hồ nói: “Lát nữa em mới trở về, bảo bọn họ ăn trước đừng đợi em...”

“Bác gái! Bác là chủ nhân của nhà này đều không trở về, trong nhà không ai dám động đũa trước!”

Giọng Văn Uyển cách điện thoại gần như là rống lên, nghe thấy thế, Tô Bối bất đắc dĩ thở dài: “Văn Quốc Đống, bảo người trong nhà ăn đi, anh tới viện điều dưỡng Thanh Sơn đón em.”

“Hửm? Sao qua bên đó?”

“Bảo anh tới thì cứ tới đi, nói nhiều như vậy làm gì?” Sau khi rống xong câu này, Tô Bối trực tiếp cúp điện thoại.

Mới đầu Lâm Quyên còn điên cuồng giãy dụa lúc này đột nhiên yên tĩnh lại, Tô Bối tò mò nhìn, chỉ thấy chỗ Lâm Quyên nằm bò có vệt nước.

“Hu hu…hức…huhu.."

Tiếng khóc đứt quãng truyền tới, Lâm Quyên quay mặt xuống đất khóc đến mức liên tục thở gấp.

Đây là lần đầu tiên Tô Bối thấy Lâm Quyên khóc “bình thường” như vậy, thậm chí còn nghe ra được bi thống và chua xót.

“Huhuhu..."

Oán niệm và bất mãn trên người Lâm Quyên như hóa thành chua xót khổ sở không thể nói rõ, bà ta dùng hơn hai mươi năm đều không đổi lấy được một câu “bà xã” của Văn Quốc Đống…

Bà ta ở Văn gia nơm nớp lo sợ lấy lòng Văn Tuyết, làm vị trí nữ chủ nhân, điều hòa mâu thuẫn giữa chị em dâu. Người nào có thể nghĩ tới... Bà ta trả giá hơn hai mươi năm, người Văn gia không có một ai nhớ tới bà ta thì thôi, hiện giờ cả nhà từ trên xuống dưới đều đứng về phía Tô Bối…

Tô Bối chỉ dùng một năm... Đã triệt tiêu trả giá hơn hai mươi năm của bà ta…

Lâm Quyên khóc một đường tới tận bệnh viện, khi xuống xe vì tránh bị ảnh hưởng, người của bệnh viện lấy khăn trong miệng Lâm Quyên ra.

“Hơn hai mươi năm... Cho dù trái tim của Văn Quốc Đống làm bằng đá, nhưng tôi đã ủ nhiều năm như vậy, cho dù thế nào cũng nên có chút độ ấm...”

Sau khi nói xong lời này, Tô Bối thấy lúc này cuồng nộ trên người Lâm Quyên đã tan đi không ít.

“Hai mươi năm... E rằng bà đã quên Văn Lê sinh ra như thế nào... Hai mươi năm qua bà chưa từng hiểu Văn Quốc Đống, ở trong lòng anh ấy Văn Lê sinh ra là cái gai không nhổ ra được...”

Tô Bối lạnh lùng vòng tay quanh ngực, nói: “Nếu bà dạy dỗ Văn Lê tốt một chút, Văn Quốc Đống sẽ không dễ dàng từ bỏ anh ta, từ bỏ bà như vậy.” Điểm này, Tô Bối không nói láo.

Văn Quốc Đống không phải vô tình vô tâm trời sinh, mà sau khi hắn trở về, Văn Lê đã bị dưỡng “lệch lạc” mất rồi, đối với đứa bé mà hắn không thích, đương nhiên là hắn không có tâm tư “bẻ thẳng” lại.

Mỗi lần Văn Quốc Đống dỗ Văn Ngọc, biểu cảm đó, giọng điệu đó... Cô chưa từng thấy Văn Quốc Đống đối với Văn Lê như vậy…

Cho dù là có chút vẻ mặt ôn hòa, đều không có... Ba năm qua, mỗi lần Văn Lê thấy Văn Quốc Đống y như chuột thấy mèo, Văn Quốc Đống gặp Văn Lê không có một lần không lạnh lùng sắc bén.

Nghe thấy thế, Lâm Quyên cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.

Một đường im lặng đi tới tầng cao nhất của bệnh viện.

Vị trí của viện điều dưỡng Thanh Sơn ở giữa sườn núi, phong cảnh hợp lòng người, cách mấy km cũng không có người.

Bên ngoài tòa nhà bệnh viện hơi cổ xưa, sơn bên ngoài như mới được sơn lại không lâu, trong không khí vẫn còn mùi sơn tản ra như có như không.