Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 181




Tô Bối mới vươn tay ấn tay Văn Quốc Đống: “Thành thật một chút...”

“Giường lúc trước làm bằng gỗ đặc... Sẽ không sập xuống.”

Tô Bối liếc mắt nhìn hỗn độn trong phòng ngủ: “Anh muốn em luôn dùng đồ của Lâm Quyên?” 

Chiếc giường ở Văn gia không đổi có thể thỏa mãn hứng thú của cô, nhưng giường ở biệt viện… có ý nghĩa khác biệt.

Cô có thể tiếp nhận vị trí của Lâm Quyên, nhưng không đại biểu cô muốn dùng đồ Lâm Quyên vẫn luôn dùng.

“Hửm? Vậy...”

“Câm miệng!”

Tô Bối tức giận nghiêng người quay lưng về phía Văn Quốc Đống: “Không ngủ được thì xoa bóp vai, xoa chân cho em..." 

Văn Quốc Đống thấy Tô Bối cáu kỉnh, không dám tiếp tục nói tiếp nữa, chịu thương chịu khó xoa vai cho Tô Bối.

“Giữa trưa ngày mai còn có việc, sáng sớm ngày mai về Văn gia... Hửm?”

Tô Bối bất ngờ mở mắt: “Trở về thăm lão tình nhân?”

Văn Quốc Đống dán sát vào cổ Tô Bối ngửi một lát, đôi tay không thành thật xoa bóp nộn nhũ của cô: “Em biết anh đang nói gì mà... Lâm Quyên em muốn thế nào đều được... Hiện giờ em phân rõ với Văn Lê trước cho anh...”

Cơ thể Tô Bối vặn vẹo, vươn tay đè cái tay của Văn Quốc Đống đang làm loạn trên nội nhũ: “Mệt quá... Sáng ngày mai...”

“Tô Bối..”

Đôi mắt thâm thúy của Văn Quốc Đống âm trầm: “Đến bây giờ em vẫn còn luyến tiếc nó?”

Tô Bối nghe chất vấn kèm theo tức giận của Văn Quốc Đống, đột nhiên xoay người: “Văn Quốc Đống! Anh cứ thích vô cớ gây rối trong mùng một mùng hai tết ư?”

“Anh vô cớ gây rối?” Tay Văn Quốc Đống ôm eo Tô Bối, không nhịn được dùng sức mạnh hơn: “Em dám nói hiện giờ trong lòng em đã hoàn toàn không có Văn Lê hay không?”

Nghe thấy thế, Tô Bối hít sâu một hơi: “Vì sao trong lòng em còn có anh ta? Ở trong mắt anh, em là người cuồng chịu ngược như thế ư? Văn Lê ngược em trăm ngàn lần em đều phải hướng về anh ta?”

“Nếu hôm trước Lâm gia không tìm tới cửa...”

“Văn Quốc Đống...” Hiện giờ Tô Bối không chỉ cơ thể mệt, còn bị Văn Quốc Đống mài ra tức giận: “Được thôi... Anh không ngủ đúng không? Vậy thì đừng ngủ nữa! Lập tức về Văn gia!”

“Bây giờ trở về thiêu mấy thứ kia!”

Tô Bối mang theo tức giận ra cửa, Văn Quốc Đống nhìn đồng hồ không phản bác, sửa thái độ vừa rồi ngoan ngoãn theo sau Tô Bối.

Người Văn gia mới ngủ còn chưa được bao lâu, thì nghe thấy động tĩnh trong vườn, chẳng qua mệt mỏi cả đêm không ai muốn bò dậy xem náo nhiệt.

Nhưng Văn Uyển ở cửa sổ tầng hai, nhìn Tô Bối nổi giận đùng đùng lên xe, không nhịn được quay đầu nhìn người đàn ông trần trụi nửa người trên giường:

“Hai người này... Chẳng lẽ cuộc sống trên giường không hài hòa nên cãi nhau?”

Diệp Liệt Thanh không thấy Văn Uyển, sờ soạng điếu thuốc ở tủ đầu giường, vừa định châm lửa, thì thấy cô ấy ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm ông ta, lại im lặng đặt thuốc lá về chỗ cũ.

“Hiện giờ người ta là vợ chồng hợp pháp, em để ý bọn họ làm gì?”

“Chậc chậc... Vậy anh ở trên giường tôi làm gì?”

Văn Uyển kéo áo ngủ trên người, vẻ mặt không kiên nhẫn xua tay nói: “Xong việc thì nhanh cút đi... Thấy anh là phiền...”

Diệp Liệt Thanh vốn có chút u sầu lông mày càng nhíu chặt: “Trong khoảng thời gian ăn tết em tạo dựng quan hệ tốt với ‘chị dâu’ em nhé.”

“Diệp Liệt Thanh, anh đang dạy tôi làm việc sao?”

Hiếm khi Diệp Liệt Thanh nghiêm túc nhìn Văn Uyển: “Bác cả em sắp làm chuyện không phải người làm...” 

“Đừng... Đừng nói với tôi chuyện dơ bẩn của mấy người... Tôi không có hứng thú biết!”

Nghe thấy thế, lồng ngực Diệp Liệt Thanh cứng đờ. Ông ta im lặng một lúc lâu, mới nói: “Em có rảnh... Hỏi thăm cô ấy xem hiện giờ Văn Tuyết ở đâu...”

Nghe ông ta nhắc tới “Văn Tuyết”, ý cười trên mặt Văn Uyển bị chán ghét thay thế: “Sao thế? Ăn tết muốn đoàn tụ với bà ta sao?”

“Bác cả em giấu bà ta đi, không phải là không muốn anh ly hôn với bà ta?” 

Diệp Liệt Thanh vươn tay, kéo Văn Uyển trở về giường, áo ngủ trên người cô gái rơi xuống đất: “Anh ấy thì hay rồi mình ly hôn sung sướng, chỉ khổ cho mình ông đây!”

“Chậc chậc... Bác cả có thể im hơi lặng tiếng ly hôn, anh không thể sao?”

Diệp Liệt Thanh không hé răng, dùng sức xoa nắn đôi thủy mật đào. Rất lâu sau, mới nghe người đàn ông căm hận nói: “Bác cả em chỉ cho phép quan đốt lửa!”

Ngoài cửa sổ, tuyết lặng lẽ không một tiếng động rơi.

Động tĩnh bên trong phòng, không khiến người xung quanh chú ý tới.



Tô Bối và Văn Quốc Đống, một trước một sau tiến vào Văn gia.

Bọn họ mới đi mấy ngày, biệt thự Văn gia trống rỗng như không có người ở, khắp nơi tràn ngập hơi thở chết chóc thâm trầm.

Rõ ràng là tân niên, biệt thự lại càng như biệt thự ở trong rừng núi hoang vắng không người cư trú. Khi Tô Bối vào cửa cảm thấy không khỏe nhíu mày, trong không khí lưu động mùi hư thối như có như không.

Chỉ thấy trên sô pha phòng khách có một bóng người ngồi ngây ngốc, nghe thấy động tĩnh xong, bóng người giật giật.

Mãi cho đến khi Tô Bối đi vào, mới thấy rõ bóng người kia…

“Sáng sớm bà ngồi ở đó làm gì?”

Khi Tô Bối nói xong đôi mắt dại ra của Lâm Quyên có chút dao động, mãi đến khi thấy Văn Quốc Đống xong hoàn toàn lấy lại tinh thần: “Quốc Đống... Anh đã trở về? Em biết anh sẽ không vứt bỏ em mà...”

Tô Bối nhíu mày, không để ý tới Lâm Quyên nổi điên, lập tức lên lầu.

Ở Văn gia cô vốn không có nhiều vật phẩm tư nhân, thứ có liên quan tới Văn Lê...

Sau khi Văn Quốc Đống dọn phòng ngủ phụ, đồ của Văn Lê sớm đã không cánh mà bay, cô giữ lại... chỉ là tình yêu cuồng nhiệt thời đại học, mấy thứ không đáng giá mà Văn Lê tặng. Thậm chí ảnh chụp chung với Văn Lê cũng không có mấy cái.

Tô Bối nhét toàn bộ mọi thứ vào trong thùng giấy, ở trong mắt cô những thứ này đại biểu cho hồi ức không phải tình yêu tốt đẹp.

Lúc trước không cảm thấy, bây giờ nghĩ lại... dùng những thứ giá rẻ này tống cổ cô, ở trong lòng Văn Lê cô giá rẻ cỡ nào.

Lúc trước khi cô và Văn Quốc Đống còn chưa bắt đầu, bởi vì Lâm Quyên nhục nhã, Văn Quốc Đống tiện tay đưa cho cô một cái thẻ đều đáng giá hơn thứ mấy năm nay Văn Lê tặng.

Khi Tô Bối ôm hộp đi xuống, Lâm Quyên còn lôi kéo Văn Quốc Đống khóc lóc kể lể, chua xót khóc trừ tịch, khóc cái nhà hiện giờ không phải nhà, con trai không phải con trai, ông xã không phải ông xã.

Đừng nói là Văn Quốc Đống, cho dù là Tô Bối một năm này luôn nghe Lâm Quyên nhắc mãi những lời này, cô đều nghe đến mức thuộc lòng. Quả nhiên... tình yêu khiến người ta mù quáng, cũng khiến người ta mù đến mức độ này.

“Quốc Đống... Một đêm vợ chồng trăm ngày ân ái... Chúng ta là vợ chồng nhiều năm như vậy...” Tô Bối làm như không thấy hai người dây dưa không thôi trong phòng khách, đi thẳng ra ngoài sân.

Ai ngờ cô mới ra cửa, sau lưng đột nhiên nghe thấy câu “một đêm vợ chồng trăm ngày ân ái”, sắc mặt vốn không tốt lắm lập tức âm u hơn.

Tô Bối ném mạnh cái hộp trên tay xuống đất, búp bê gốm sứ, búp bê vải rơi đầy lên trên nền tuyết.

“Cộp” một tiếng vang lên, Lâm Quyên kinh hãi tới mức run rẩy.

“Cô... Tết nhất quăng đồ đập tường là tìm đen đủi cho ai?”

Tô Bối liếc mắt nhìn Lâm Quyên mấy ngày không rửa mặt và chải đầu, ghét bỏ trong đôi mắt sắp ngưng đọng thành thực chất: “Mùng một đầu năm ở nhà khóc sướt mướt, người không biết còn tưởng bà đang khóc tang cho người Lâm gia…”

Hiện giờ không biết vì sao khi Tô Bối mắng người, vậy mà sẽ tránh người Văn gia theo bản năng...

Người Lâm gia buôn lậu ma túy, bị bắt về xong chết và không chết chỉ là vấn đề thời gian. Lâm Quyên nghe thấy hai chữ “khóc tang”, trong lòng giận sôi máu: “Cô! Tiểu tiện nhân, tết nhất cô dám trù tôi!”

Văn Quốc Đống ở một bên nhìn thú bông rơi đầy đất bên chân Tô Bối, lông mày không nhịn được nhíu lại: “Chỉ có chút đồ này sao?”

Tô Bối cười mỉa: “Con trai tốt của anh không hào phóng như anh.”

Văn Quốc Đống không phản bác, thuận tay đưa bật lửa cho Tô Bối.

Tô Bối không vươn tay nhận lấy, mà thản nhiên nói: “Anh không đốt giúp em à?” 

“Anh muốn em tự mình đốt.”

Tự tay đoạn tuyệt niệm tưởng, tốt hơn người khác ra tay.

“Các người...”

Lâm Quyên thấy hai người không kiêng nể gì nói chuyện trước mặt bà ta, nổi giận đùng đùng lao vào sân. Còn chưa nói xong, Tô Bối cầm lấy đồ vật dễ bén lửa, nhìn thú bông ngẩn người.

Khi Tô Bối chần chừ có đôi tay vươn tới, đoạt búp bê vải trong tay Tô Bối.

Tay Tô Bối giật giật, cuối cùng vẫn không mở miệng ngăn lại động tác của Văn Quốc Đống.

Động tác của Văn Quốc Đống nhanh nhẹn châm lửa, ánh lửa tản đi, ngọn lửa nhanh chóng cắn nuốt mọi thứ ở trong hộp giấy. 

Khi Lâm Quyên xông tới, chỉ thấy một đống lửa, cùng với vẻ mặt Tô Bối buồn bã mất mát.

Cuối cùng Tô Bối nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói: “Trở về đi...”

Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn ngọn lửa trên đất, liếc mắt nhìn Tô Bối, sau đó xoay người.

Khi Văn Quốc Đống rời đi, Tô Bối bất ngờ vươn tay kéo người đàn ông lại.

Ở dưới mí mắt của Lâm Quyên, Tô Bối thản nhiên kéo tay Văn Quốc Đống, chậm rãi đổi thành mười ngón tay đan vào nhau.

“Cô... Cô... Hai người…”

Đôi mắt Lâm Quyên nhìn chằm chằm Tô Bối và Văn Quốc Đống tay nắm tay, giọng nói nhất thời không phát ra bất cứ âm thanh gì.

Tô Bối thấy biểu cảm này của Lâm Quyên, khói mù trong lòng tản đi mấy phần, lắc lư cánh tay của Văn Quốc Đống, yêu kiều nói: “Ông xã... Tối hôm qua làm nhiều, chân rất chua xót... Anh ôm em trở về có được không?”

Văn Quốc Đống đâu còn không rõ Tô Bối đang định làm gì, liếc mắt nhìn Tô Bối, sau đó bế cô lên.

“Ông xã thật tốt.”

Sau khi nói xong, Tô Bối nhìn Lâm Quyên với ánh mắt khiêu khích, hôn lên sườn mặt Văn Quốc Đống trước mặt bà ta, còn cười giễu cợt: “Bà cũng biết hôm nay mùng một, bên biệt viện nhiều chuyện, bọn tôi không ở đây ăn cơm sáng nữa.”

Văn Quốc Đống nghe Tô Bối nói những lời này, khóe mắt giật giật, từ đầu tới cuối đều không liếc mắt nhìn Lâm Quyên, trái lại khóe miệng hơi nhếch lên vì khiêu khích “tuyên thệ chủ quyền” của Tô Bối.