Tô Bối ôm lấy hắn, cơ thể theo động tác của Văn Quốc Đống không ngừng lắc lư, nước trong bồn tắm cũng bị động tác của hai người làm tràn đầy đất.
“Rõ ràng là Tiểu Bối Nhi phát tao phát lãng trước... Sao có thể không cho anh nói... Hửm?”
Sau khi nói xong, hắn đẩy sâu một cái.
Tô Bối không nhịn được than nhẹ một tiếng: “Ừm... Lão cầm thú, nhẹ một chút... Bồn tắm không chịu nổi…”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống nâng một chân của Tô Bối lên: “Chỉ cần bé sò của em đừng n*ng quá thì... Nó sẽ chịu đựng được...”
Tô Bối trừng mắt với hắn: “Trướng quá... Ah... Anh nhẹ một chút! Cầm thú!”
Đôi mắt Văn Quốc Đống sáng rực nhìn cô gái nhỏ gương mặt ửng hồng dưới người, khàn giọng hỏi: “Vậy... Về trên giường nhé?”
Tuy mở miệng hỏi như vậy, nhưng cơ thể không có một chút động tác muốn đi.
Tô Bối cắn môi, thấy hắn mặt dày vô liêm sỉ như vậy, nghĩ tới những lời người đàn ông mới nói, tức giận kìm nén trong lòng không nhịn được bùng nổ: “Văn Quốc Đống... Có bản lĩnh anh... Ừm...”
“Không có bản lĩnh... Anh không có bản lĩnh... Bà xã của anh có bản lĩnh… Anh chỉ có bản lĩnh thao bà xã...”
Nước gợn trong bồn tắm không ngừng lắc lư theo động tác của hai người. Một chân của Tô Bối bị Văn Quốc Đống nâng lên, cơ thể không dùng được lực, đành phải hung dữ trừng Văn Quốc Đống. “Văn Quốc Đống... Anh... Vô liêm sỉ!”
“Ừm... Đúng, anh vô liêm sỉ…”
Sau khi Văn Quốc Đống nói xong, dưới người bất ngờ dùng sức một cái, dòng nước bắn lên trên hai bên ngực của Tô Bối, Văn Quốc Đống véo nộn nhũ một tay không ôm hết được: “Anh không chỉ vô liêm sỉ, còn lưu manh... Còn cầm thú... Còn không phải người...”
Mắng như vậy, dùng hết tất cả những từ Tô Bối mắng frong thường ngày.
Tô Bối khó thở há miệng cắn lên cánh tay của Văn Quốc Đống: “Lão khốn nạn!”
Nghe thấy thế Văn Quốc Đống nhướng mày, bàn tay xoa nhẹ nộn nhũ của Tô Bối hai cái: “Ít tiếp xúc với con nhóc Văn Uyển kia thôi! Không sợ rối loạn bối phận!”
“Sao anh không để Diệp Liệt Thanh ít ở bên cô ấy? Không phải là bọn họ càng loạn... A...”
Cánh tay của Văn Quốc Đống tê rần, sức lực thao lộng dưới người đột nhiên mạnh hơn.
Tiếng kinh hãi vang lên, Tô Bối lôi kéo Văn Quốc Đống, hai người cùng chìm vào bồn tắm.
“Ừm... Văn... Ừm...”
Văn Quốc Đống nghiêng người, đỡ Tô Bối ngồi lên người mình, chỗ giao hợp của hai người vẫn dính sát lấy nhau.
“Ah... Quá sâu.”
Tô Bối cưỡi lên người Văn Quốc Đống không nhịn được than nhẹ: “Ra ngoài một chút...”
“Được...” Đôi tay của Văn Quốc Đống đỡ eo Tô Bối hơi nâng lên trên, đợi nhục côn rút ra được một nửa, nhẹ nhàng buông tay.
"A..."
Tô Bối không hề chuẩn bị lại theo lực ngồi trở về, lúc này nguyên căn côn th*t thao vào chỗ sâu nhất trong hoa huy*t.
“Tê... Tiểu huyệt của bà xã cắn thật chặt...”
Toàn thân của Văn Quốc Đống ngâm mình trong nước, ngửa đầu than nhẹ: “Tiểu huyệt của bà xã dâm đãng vừa khít vừa thoải mái... Không muốn ra…”
"Um... Đau..."
Văn Quốc Đống tiến vào quá sâu, Tô Bối ngồi quỳ trong bồn tắm hoàn toàn không dám cử động, đau tới mức đôi mắt ngập nước: “Anh... Mau... Ra... A...”
“Được... Nghe lời bà xã... Anh sẽ nhanh hơn.”
Văn Quốc Đống bóp eo Tô Bối, đẩy hông nhanh chóng thao lộng.
“Văn... Ừm... Ừm... Quốc...”
Cơ thể Tô Bối lắc lư, đôi tay nắm chặt rìa bồn tắm không dám buông lỏng.
Như vậy, trái lại càng tiện cho Văn Quốc Đống.
Trong bồn tắm Tô Bối không thi triển được, quyền chủ đạo của toàn bộ hành trình đều nằm trong tay Văn Quốc Đống.
Trước khi Tô Bối hoàn toàn bực bội, Văn Quốc Đống ôm cô ra khỏi bồn tắm. Dáng người của Tô Bối phá lệ nhỏ xinh ở trước mặt cơ thể vạm vỡ của Văn Quốc Đống: “Về... Về trên giường. Muộn rồi.”
Đôi tay của Văn Quốc Đống ôm lấy mông Tô Bối, cự côn cọ hoa huy*t hai cái lại cắm vào. “Còn nhớ tư thế này hay không? Hửm? Lần đầu tiên thao em, có phải tối đó cũng từng dùng hay không.”
"Ùm..."
Hai chân của Tô Bối quấn lấy eo hắn, toàn thân trên dưới chỉ có điểm chống đỡ ở dưới người, không nhịn được siết chặt hoa huy*t.
“Bốp” một tiếng, Văn Quốc Đống đánh lên mông Tô Bối một cái. “Tiểu tao hóa... Cắn chặt như vậy, buổi tối hôm nay không muốn ngủ sao?”
Văn Quốc Đống vừa nói vừa đi qua đi lại trong phòng ngủ, cự vật dưới người thao sâu vào trong hoa huy*t theo động tác đi đường.
Tô Bối dựa vào trong lòng hắn, hoa huy*t bị cự vật tra tấn sắp điên mất, đầu lưỡi khẽ liếm lấy ngực hắn, giọng nói căm hận: “Văn Quốc Đống... Anh có phải là đàn... Ừm...”
"A..."
Văn Quốc Đống không đợi Tô Bối nói xong, xoay người đè Tô Bối lên giường mềm.
“Ừm... Anh đè chết em... Cầm thú.”
Văn Quốc Đống tách hai chân Tô Bối ra, nhanh chóng đưa đẩy cự côn: “Ở trong lòng em ai là người đàn ông của em? Hửm?”
Tô Bối không ngờ tới Văn Quốc Đống sẽ đột nhiên nổi điên, trong lúc nhất thời đại não còn chưa kịp phản ứng, đã bị người ta ấn ngã lên giường.
“Ừm... Anh... Phát điên cái gì.”
“Anh không phải là đàn ông, vậy ai là người đàn ông của em? Hửm?
Văn Quốc Đống đặc biệt cố chấp với câu này, cúi người ngậm lấy núm vú phấn nộn, thô bạo liến mút gặm cắn: “Trả lời anh.”
Đau đớn trên hai núm vú khiến đầu óc Tô Bối tỉnh táo lại: “Văn Quốc Đống... Văn Quốc Đống.”
Tay Văn Quốc Đống véo cằm Tô Bối, môi mỏng dời khỏi núm vú của cô, lại mút ra mấy ấn ký đỏ thẫm ở trên cổ Tô Bối.
“Sáng mai anh đưa em về Văn gia... Anh muốn em tự tay thiêu hủy...”
“Tất cả mọi thứ liên quan tới em và Văn Lê ở trong nhà...”
Nghe thấy thế, Tô Bối ngây ngốc một lát, không phải “ném” đi mà là thiêu hủy.
"Em..."
“Không nỡ sao?”
Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm đẩy cự côn vào sâu bên trong hoa huy*t: “Hửm?”
“Ừm...” Tô Bối kinh hãi kêu lên, không đợi cô mở miệng giải thích, hoa huy*t vốn cảm thấy no trướng phong phú đột nhiên trống rỗng, mị thịt bị thao mở giật giật, hai mảnh cánh hoa khi đóng khi mở muốn giữ lại.
Nhưng Văn Quốc Đống lại lập tức tách ra rời đi, sờ di động trên tủ đầu giường, quay về phía hai người mở hình thức quay video sau đó đặt ở đầu giường.
Tô Bối thấy thế, trong lòng kinh hãi.
Nghĩ tới những ảnh chụp trên tay Văn Lê lúc trước, cô có chút nghĩ mà sợ: “Anh... Rốt cuộc là anh muốn làm gì…”
Văn Quốc Đống không trả lời câu hỏi của Tô Bối, đôi tay mở hai chân cô to ra, hoàn toàn lộ ra trước cameras, cự côn nóng bỏng để ở trên hoa huy*t cọ xát hai cái lại lùi ra, lặp lại mấy lần như vậy.
“Thiêu hay không?”
Tô Bối khom lưng muốn kẹp chặt chân, Văn Quốc Đống cố tình không cho cô được như ý nguyện, cơ thể chen giữa hai chân, đùi đè nặng hai đùi Tô Bối, để mặc mịt thịt ở cửa hoa huy*t khó nhịn mà lúc đóng lúc mở.
“Có thiêu hay không?”
Mỗi khi Văn Quốc Đống đặt câu hỏi, gương mặt âm trầm hơn một chút.
“Văn.”
Một tay của Văn Quốc Đống đẩy hoa môi, véo nhẹ hạt đậu nho sung huyết sưng đỏ của Tô Bối: “Ừm... A... Ừm...”
“Đừng... quá, quá kích thích... Ừm...”
Tô Bối nắm lấy ga trải giường dưới người, cơ thể không ngừng run rẩy theo động tác của hắn, âm dịch trong hoa huy*t tràn ra.
“E rằng Bối Nhi không biết... Dáng vẻ tao lãng này của em, rất lâu trước đây anh đã từng thấy.”
Cụ thể là khi nào, hắn cũng không nhớ ra…
“Ngày đó trời quá tối... Tao thủy đều làm ướt ghế sô pha...”
Bàn tay của Văn Quốc Đống tuốt cự côn cứng rắn, đẩy cự côn ma sát hạt đậu nhỏ: “Hiện giờ có ông xã, đã bao lâu Bối Nhi không dùng tay?”
Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống kéo cái tay trắng nõn của Tô Bối, đặt lên trên hạt đậu nhỏ.
“Nếu Bối Nhi không muốn thiêu, chỉ có thể tự mình chơi... Đúng lúc tự mình chơi một lần cho ông xã xem...”
Tô Bối đã không nghe rõ rốt cuộc Văn Quốc Đống đang nói gì, hoa huy*t trống rỗng khiến cô nóng lòng muốn Văn Quốc Đống thao cô, hàm răng đều sắp cắn môi chảy máu: “Không... A..”
Đầu ngón tay của Văn Quốc Đống nắm hạt đậu nhỏ dùng chút lực, hoa huy*t của Tô Bối không chịu khống chế phun ra dòng nước.
Đôi mắt Tô Bối nước mắt lưng tròng nhìn Văn Quốc Đống, kêu lên: “Em thiêu... Em trở về sẽ thiêu... Ừm... Ông xã...”
Cô còn chưa nói xong, Văn Quốc Đống đã đẩy cự côn sưng to cắm vào.
Lúc này đây động tác của Văn Quốc Đống không còn dịu dàng như trước, gần như là kèm theo tức giận thao lộng. Là vì ở trên giường, động tác thao lộng của Văn Quốc Đống càng mạnh hơn chút.
Giường mới vừa mới đổi không lâu dưới người hai người, vẫn luôn rung kẽo kẹt.
Tô Bối nghe thấy động tĩnh này, ôm Văn Quốc Đống nhỏ giọng nói: “Nhẹ... Nhẹ một chút... Bọn họ sẽ nghe thấy mất... A...”
“Ông đây đã đăng ký kết hôn, vợ chồng đứng đắn, còn không thể làm chuyện vợ chồng nên làm sao?”
“Ừm... Trong nhà còn có người khác... A...”
Văn Quốc Đống không để ý không quan tâm đè nặng cô thao tàn nhẫn, động tác càng lúc càng mạnh hơn: “Không phải là em thích làm loại chuyện này bên cạnh người khác nhất sao? Không kích thích à?”
“Ừm... Văn Quốc Đống... Anh cầm thú.”
Mãi cho đến khi Văn Quốc Đống bắn ra, chiếc giường mới kiên định một thời gian trong mưa rền gió dữ, mới cho mặt mũi sập xuống.
“A... Ông xã…”
Tô Bối chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ hơn, khi giường sập xuống được Văn Quốc Đống ôm lên.
Giường sập xuống gây ra động tĩnh quá to, hơn nữa biệt viện không có cách âm, không bao lâu bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tô Bối đỏ mặt vùi đầu vào trong lòng Văn Quốc Đống: “Văn Quốc Đống... Anh muốn chết!”
Mùng một đầu năm vận động kịch liệt, khiến giường bị sập.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, cô có mất mặt hay không!
Văn Quốc Đống ôm Tô Bối, tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô, đối mặt với dò hỏi của người bên ngoài, vẻ mặt hắn không đổi nói: “Trở về ngủ đi... Không có chuyện gì.”
Không lâu sau, âm thanh ở cửa biến mất.
Văn Quốc Đống ôm Tô Bối đi tới trường kỷ trước cửa sổ: “Tạm ngủ ở chỗ này mấy tối...”
Nghe thấy thế, khóe miệng Văn Quốc Đống giật giật: “Anh cũng biết loại chuyện này truyền ra ngoài sẽ mất mặt sao?”
“Tại ai? Còn không phải tại em chọc tức anh trước!”
Dùng lời nói “không phải đàn ông” tới kích hắn…
Không phải đàn ông... Trong đầu hắn ngoại trừ hiện lên Văn Lê thì không thể nghĩ ra người đàn ông khác.
Hơn nữa Văn Lê còn chen vào giữa hai người.
Tức là gai trong lòng hắn, cũng là gai trong lòng Tô Bối…
Nghĩ như vậy, Văn Quốc Đống ôm Tô Bối nằm trên trường kỷ, tay ôm eo cô không nhịn được lượn lờ tìm kiếm phía dưới, vẫn luôn lượn lờ ở đùi.