Văn Quốc Đống dọa Tô Bối sợ: “Ngoan... Quay người đi, đừng nhìn...”
Tô Bối không mở miệng, đợi bác sĩ và y tá rời đi mới ngồi ở mép giường, thản nhiên nói:
“Đáng tiếc, em còn muốn đổi ba cho Tiểu Ngọc...”
“Em... Em... Nằm mơ! Tiểu Ngọc... là con trai anh!”
Tô Bối nâng mắt nhìn Văn Quốc Đống: “Hiện giờ thằng bé là ‘cháu nội’ của anh...”
Văn Quốc Đống bỗng cảm thấy bất ngờ, nếu thực sự nghiêm trọng như lời bác sĩ nói, khi đó Văn Lê không dùng được, Lâm Quyên là đồ nhát chết...
Cô và Văn Ngọc, trên danh nghĩa một người là con dâu, một người là cháu nội, chuyện ở Văn gia Lâm Quyên căn bản sẽ không cho cô nhúng tay.
Đến lúc đó có ba anh em Văn gia thì thế nào, trên pháp luật cô chỉ là con dâu…
Trên đạo đức luân lý, sẽ không nghiêng về cô và Văn Ngọc.
Cô hoàn toàn không tưởng tượng nổi Văn Quốc Đống thực sự xảy ra chuyện, Văn Ngọc nên làm gì bây giờ... Cô nên làm gì bây giờ…
Tay Văn Quốc Đống mười ngón đan xen với tay Tô Bối: “Sắp ăn tết... Tiệc trăm ngày của Tiểu Ngọc... Anh còn phải tự mình chuẩn bị...”
Nghe thấy thế, khóe mắt Tô Bối giật giật:
“Người Lâm gia tàng trữ ma túy trong nhà xong, em dẫn Văn Ngọc và Lâm Quyên trở về biệt viện Văn gia...”
Từ lúc biết lão nhị Lâm gia buôn ma túy xong, cho dù có các anh em của Văn Quốc Đống canh giữ, nhưng trong nhà chỉ có mấy người phụ nữ, một trẻ con, cô vẫn không yên tâm.
Cho nên cô dọn về biệt viện Văn gia, tuy nhất tộc Văn Thị có dị tâm, nhưng không dám cả gan làm loạn vu oan hãm hại như người Lâm gia.
"Ừm...”
Vẻ mặt Văn Quốc Đống vui sướng nhìn Tô Bối: “Bà xã của anh thông minh quá...”
“Đừng gọi linh tinh... Hiện giờ Văn phu nhân là Lâm Quyên...”
Tô Bối nhìn tay hai người nắm chặt: “Lão nhị Lâm gia buôn lậu ma túy... Văn Lê hút ma túy. Cho nên ngay từ đầu người Lâm gia suy tính, chính là muốn lợi dụng Văn Lê khống chế Văn Quốc Đống. Ai biết Văn Quốc Đống coi Văn Lê thành đã chết.”
“Người Lâm gia làm loại chuyện này, không bàn bạc với người sau lưng bọn họ... Anh sớm đã nói, Lâm gia... không tạo nên sóng gió gì, ánh mắt vĩnh viễn nhìn chằm chằm lợi nhỏ trước mắt.”
Văn Quốc Đống véo tay Tô Bối:
“Nếu không, mấy chục năm trước Lâm gia còn là đại gia tộc, hiện giờ sẽ không lưu lạc đến mức sắp bán cả tổ trạch...”
Lâm Thị tông tộc khắp nơi thế lực rắc rối phức tạp, bất cứ một thị tộc nào thế lực quá lớn, đều không phải là hiện tượng tốt gì.
Quan hệ rắc rối khó gỡ phức tạp, tạo thành chính là gia tộc xí nghiệp lũng đoạn ngành sản xuất kinh tế, do đó dưới quyền lợi che lấp nảy sinh vô số thứ hủ bại hư thối.
Tô Bối không hiểu loanh quanh lòng vòng giữa các đại gia tộc, chỉ biết Lâm gia đáng đời.
“Vậy Lâm Quyên... Anh định làm sao bây giờ?”
Có lẽ là Văn Quốc Đống nói nhiều, có chút khó chịu, thở phào nhẹ nhõm nói: “Cô bé ngốc, nhân vật mà bà ta sắm vai em không làm được…”
Không đợi Tô Bối mở miệng, Văn Quốc Đống lập tức nói: “Đôi mắt bà ta ở mặt danh lợi, em không học được... Những quý phu nhân, quan phu nhân đó... thường ngày thích tốp năm tốp ba bảo dưỡng mỹ dung, thường hẹn nhau leo núi, thắp hương bái Phật... Em có thể không? Còn thích thiền trà ngộ đạo, hôm nay bái đạo quan, ngày mai chùa miếu đại sư…”
Tô Bối nghĩ đến hình ảnh đó, im lặng một lát: “Em không muốn.”
Cuối cùng Tô Bối nghĩ một lát, nói: “Sao em nghe nói rất nhiều phu nhân danh viện sống chính là mua mua mua, đi dạo?”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống cười to: “Em xem Văn Uyển là loại người này sao? Rất nhiều chuyện không chắc chắn như ở mặt ngoài, sau này em sẽ biết…
“Ồ...”
Tô Bối nghe hiểu lời nói đầy ẩn ý của Văn Quốc Đống, tạm thời không động Lâm Quyên, Văn Lê, hiện giờ ngôi đầu chỉ là con cá nhỏ.
Lâm gia giải quyết xong, thứ sau lưng mới đáng miệt mài theo đuổi.
“Tai nạn lần này, cũng có chỗ lợi... Ít nhất Văn gia có mấy con cá nhảy từ đáy hồ lên...”
Tô Bối nghe thấy những lời này, không hiểu sao nhớ tới ở rừng mai năm trước, khi Văn Quốc Đống câu cá bên cạnh đập chứa nước.
Người câu cá không thiếu nhất... là nhẫn nại…
Chưa tới hai ngày, Văn Quốc Đống chuyển từ ICU sang phòng bệnh bình thường, ngoại trừ vết thương trên đùi hơi nghiêm trọng ra, những chỗ khác chỉ nhìn đáng sợ.
Người tới thăm bệnh nối liền không dứt, Tô Bối ngại tầng thân phận hiện giờ, lựa chọn tránh đi để Lâm Quyên tiếp đón.
Chỗ phòng bệnh Văn Quốc Đống hết người này tới người khác tới, Tô Bối ở phòng bên cạnh chơi với Văn Ngọc. Liễu Nhứ dành thời gian tới đây một chuyến, thấy Tô Bối đang đùa với đứa bé, bất ngờ mở miệng:
“Trong lòng không thoải mái sao?”
“Không có.”
“Người tế tổ Văn gia năm nay, chỉ có thể là cô... Nhờ phúc Lâm Quyên, mấy năm nay cô ngoại trừ lộ mặt trước mặt người Văn gia, người ngoài không quen cô... Đại ca cũng vì muốn tốt cho Văn Ngọc, người một nhà luôn biết phê bình hơn người ngoài...”
Tô Bối gật đầu một cách tùy ý, đột nhiên hỏi: “Văn Uyển đâu? Đã lâu không nhìn thấy em ấy...”
Liễu Nhứ nhìn Tô Bối với vẻ nặng nề: “Tôi đưa con bé về nhà mẹ đẻ... Bồi dưỡng tình cảm với chồng sắp cưới...”
Tô Bối ngẩn ra một lát, mới nói: “Vậy...”
“Đương nhiên là Diệp Liệt Thanh không biết... Nếu không phải ông ta bận tới sứt đầu mẻ trán, sao tôi có thể đưa Văn Uyển đi?”
“Diệp Liệt Thanh không giống người sẽ dễ dàng buông tay... Nhìn Văn Quốc Đống thì biết, mấy anh em của Văn Quốc Đống không có mấy người bình thường...”
“Ông ta thế nào không liên quan tới tôi, Văn Uyển là con gái tôi... Tôi không quản được người khác, chỉ có thể quản con gái mình.”
Nghe thấy thế, Tô Bối nhìn Liễu Nhứ vô cùng cố chấp, đột nhiên nghĩ tới cha mình.
Văn Quốc Đống lớn tuổi hơn cô, Diệp Liệt Thanh cũng lớn tuổi hơn Văn Uyển…
Cha cô có thể cũng nghĩ như Liễu Nhứ hay không…
Nghĩ như vậy, Tô Bối do dự một lát, mở miệng hỏi: “Ngoại trừ vấn đề tuổi... Làm cha mẹ, còn có điểm nào không tiếp nhận được?”
“Tuổi là vấn đề lớn nhất... Tôi hiểu con gái tôi... Tình cảm của con bé đối với Diệp Liệt Thanh, chỉ là bị thù hận che mờ mắt...”
“Còn cô và Văn Quốc Đống, hai người đều là người trưởng thành, chịu trách nhiệm với hành động của mình là được, nhưng Văn Uyển không phải…”
Tô Bối nghẹn lời, Liễu Nhứ chỉ thiếu không nói thẳng cô và Văn Quốc Đống, một người lòng mang ý xấu, một người khác thấy sắc nổi lòng tham.
Còn Văn Uyển đối với Diệp Liệt Thanh... Ngoại trừ đương sự, người ngoài thực sự không tiện đánh giá.
Có lẽ Văn Uyển có tình cảm... nhưng không nhiều như Diệp Liệt Thanh.
Văn Quốc Đống mới chuyển đến phòng bệnh bình thường, nhiều người tới, tuy chưa được bao lâu nhưng cả ngày này, thời gian rảnh rỗi rất ít.
Mãi cho đến buổi tối, quá thời gian thăm hỏi, trong phòng mới chân chính yên bình.
Lâm Quyên ngồi trước giường Văn Quốc Đống, nhìn người đàn ông nhắm mắt dưỡng thần, nhiều lần nuốt những lời muốn nói vào.
“Không có việc gì thì trở về đi...”
Lâm Quyên đỏ mắt lau nước mắt: “Quốc Đống... Em... Anh trai em, bọn họ... Bọn họ...”
Văn Quốc Đống không mở mắt: “Đó là chuyện của cảnh sát...”
Nghe thấy thế Lâm Quyên nóng nảy:
“Nhưng... Nhưng A Lê làm sao bây giờ? Thằng bé còn trẻ như vậy... Còn có Tiểu Ngọc... Tiểu Ngọc không thể không có cha...”
Tô Bối ôm đứa bé mới đi tới phòng khách bên ngoài phòng bệnh, thì nghe Lâm Quyên nói một câu như vậy, khóe mắt không nhịn được giật giật.
“Tiểu Ngọc có tôi, còn Văn Lê... Cô hỏi tôi sao? Mấy năm nay không phải cô chiều nó, dung túng nó... Nó sẽ có ngày hôm nay ư?”
“Quốc Đống... A Lê là con trai duy nhất của anh, nếu thằng bé không còn... Anh làm sao bây giờ?”
Lâm Quyên vừa nói vừa chảy nước mắt: “Nói em không quản đứa bé, bây giờ như vậy... Nếu anh còn mặc kệ thằng bé... Một nhà chúng ta làm sao bây giờ... Anh không biết trong khoảng thời gian anh xảy ra chuyện, Tô Bối đã cưỡi lên đầu em tác oai tác quái... Nếu Văn Lê không còn, Tô Bối ỷ vào có Văn Ngọc... Còn không phải sẽ lật trời?”
Tô Bối nghe xong lời Lâm Quyên nói, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, đột nhiên có chút tò mò Văn Quốc Đống sẽ nói gì.
“Tận trời? Hiện giờ cô ấy muốn trời cao, cô cũng phải cung phụng. Nếu không có cô ấy... chỉ sợ hiện giờ Văn Lê đã sửa lại họ Lâm!”
Văn Quốc Đống rống xong, động tĩnh khụt khịt của Lâm Quyên nhỏ xuống.
“Sao... Sao sẽ như vậy...”
Văn Quốc Đống hừ một tiếng: “Nếu cô không, có thể nuôi ra gia đình sói mắt trắng như thế ư?”
Nghe Văn Quốc Đống nhắc tới người nhà mẹ đẻ, Lâm Quyên tức thật, nhưng bà ta không ngu, nếu không Văn Quốc Đống sẽ không nhịn bà ta nhiều năm như vậy.
“Nhưng A Lê họ Văn... Là con trai anh... Anh...”
Văn Quốc Đống đột nhiên trợn mắt, bình tĩnh nhìn Lâm Quyên: “Tôi vào bệnh viện lâu như vậy, nó đang ở đâu?”
Chuyện này khiến Lâm Quyên hoàn toàn không đáp lại được.
“Tôi đã sớm coi nó chết rồi.”
Trong lòng Lâm Quyên run lên: “Quốc Đống.”
Văn Quốc Đống mệt mỏi xua tay: “Tôi mệt, cô đi đi.”
“Quốc Đống... Tình cảm vợ chồng hơn hai mươi năm của chúng ta... Sao lại đi tới bước này? Em...”
Lâm Quyên nói một lúc lại khóc: “Em biết trước đây em đã làm sai, chúng ta nhiều năm như vậy... Sau này chúng ta sống vui vẻ hạnh phúc với nhau được không?”
“Em sẽ sửa... Em thực sự sửa... Anh xảy ra chuyện lớn như vậy... Bên cạnh chỉ có mình em... Chúng ta trở lại quá khứ cứ thế được không?”
Lâm Quyên nói mỗi câu, Tô Bối ở bên ngoài gương mặt âm trầm một chút.
Trở lại quá khứ…
Không biết nên nói Lâm Quyên rộng lượng, hay là nói bà ta có thể thử bất cứ chuyện gì khi tuyệt vọng.
Văn Quốc Đống nghe Lâm Quyên khóc lóc kể lể, hờ hững liếc mắt nhìn bà ta một cái, vừa định mở miệng. Gương mặt Tô Bối âm trầm đi tới:
“Mẹ... Mẹ về đi... Ở đây có con là được…’’
Lâm Quyên khóc nước mắt nước mũi bay tứ tung, Tô Bối đi tới, liếc mắt nhìn Tô Bối muốn mở miệng mắng…
Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Tô Bối xong, thì bà ta bèn nuốt những lời muốn nói xuống.