Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 159




Chuyện mấy anh em Lâm gia tàng trữ ma túy ở Văn gia đều bị Diệp Liệt Thanh mang đi, trực tiếp khiến người Lâm gia bùng nổ.

Lâm gia có tổng cộng ba anh em, ngoại trừ Lâm Quyên ra, còn có chị cả khi trẻ Lâm gia còn chưa nghèo túng đã gả đi xa.

Mấy năm nay không lui tới với người nhà mẹ đẻ, lần này mấy cháu trai Lâm gia cùng xảy ra chuyện ở Văn gia. Hiện giờ người Lâm gia đâu thể ngồi yên, con trai của nhà Lâm lão đại ở sòng bạc bị Văn Lê đâm, vẫn luôn kìm nén không bùng nổ.

Bây giờ thì hay rồi, con trai của ba anh em Lâm gia, ngoại trừ người nằm ở viện, năm sáu đứa còn lại đều bị bắt ở Văn gia.

Loại chuyện ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo như thế này, đàn ông Lâm gia không nhịn nổi, nhưng không dám ngoi đầu khi Văn Quốc Đống xảy ra chuyện.

Đành phải xui mấy nữ quyến ra mặt, gây áp lực.

“Lâm Quyên! Cô nhanh chóng bảo người thả đám Lâm Thành ra! Mấy đứa bé Lâm gia chúng tôi đều là đứa bé ngoan!”

Chị dâu cả Lâm gia đen mặt, không ngừng kêu gào ở Văn gia, liên tục ầm ĩ với Lâm Quyên.

“Tên khốn nạn Văn Lê kia thì hay quá, khiến Lâm Tông nhà tôi bị thương tôi còn chưa tìm nó gây phiền phức, cô thì hay rồi! Tôi mặc kệ người một nhà các người làm sao, tôi chỉ quan tâm Lâm Thành!”

“Quyên à... Bọn nó còn là đứa trẻ... Nếu không phải Văn Lê nhà cô dạy hư bọn nó... Sao bọn nó dám làm ra loại chuyện hồ đồ như vậy.”

“Lâm gia chúng tôi chỉ có mấy độc đinh như thế... Cô... Cô nhẫn tâm nhìn Lâm gia chúng tôi sụp đổ như vậy ư?”

“Hiện giờ Quốc Đống nhà cô xảy ra chuyện... Văn Lê chỉ còn mấy anh em này của nó thôi... Cô... Cô không suy nghĩ cho chúng tôi... Cũng nên suy nghĩ cho Văn Lê...”

“Lâm Quyên... Cô đừng quên, nếu chuyện đó của Văn Lê nhà cô truyền ra, Văn Quốc Đống đừng mơ sống tốt...”

Ba chị em dâu Lâm gia, ở Văn gia bà một câu tôi một lời, một người mặt đen hai người mặt trắng diễn rất náo nhiệt. 

Lâm Quyên nghe những lời này, trong lòng đột nhiên dâng lên thê lương.

Từ sau khi Lâm gia nghèo túng, mấy anh em này của bà ta đều dựa vào bà ta bám lấy người Văn gia, mấy năm nay bà ta ở trong tối ngoài sáng tặng nhiều thứ tốt của Văn gia như vậy.

Hiện giờ Văn Quốc Đống xảy ra chuyện, chính bà ta cũng không ngờ tới, đám chị dâu ngày xưa cụp mi rũ mắt, thậm chí nhẫn nhục chịu đựng bà ta có thể có mặt lưu manh vô lại như thế này.

“Cô! Cô nói linh tinh gì đấy!”

“Đúng vậy! Cô đây là phỉ báng!”

“Tôi... Tôi muốn tố cáo cô!”

Tô Bối không chút để ý ngồi lên sô pha, lau dao gọt hoa quả trên bàn:

“Đi đi... Bà tố cáo của các bà, tôi tố cáo của tôi. Ồ đúng rồi, đã quên nói với các bà, tôi mới sinh con xong, trầm cảm sau sinh, tinh thần có chút không quá ổn định... Cho nên lát nữa tôi lỡ tay khiến ai bị thương, hay là giết người, pháp luật đều không truy cứu trách nhiệm của tôi...”

“Giống như một người sắp chết... Uống chút rượu lái xe... xảy ra tai nạn... Đã chết là đã chết... Còn có thể không mất một khoản tiền... Thật tốt! Các bà nói xem có phải không?”

Nghe thấy thế, gương mặt mấy người phụ nữ lập tức trắng bệch.

“Tôi... Tôi không biết cô đang nói gì?”

Tô Bối xoa dao gọt hoa quả, không nhìn mấy người phụ nữ đang hoảng loạn.

“Tôi chỉ thuận miệng nói chút thôi... Các bà kích động như vậy làm gì?”

“Cô... Cô... Cô muốn làm gì?”

“Tôi ấy à... Tinh thần không được tốt lắm, nhỡ đâu ngày nào đó lái xe trên đường đâm chết người... Đâm trúng người nào đó, thì không biết được...”

Tô Bối buông dao, tràn ngập hứng thú nhìn ba người phụ nữ:

“Các bà đoán xem dưới tốc độ 200 km/h, người bị đâm sẽ như thế nào? Hửm? Bà nói xem người đó sẽ đứng ở đâu để tôi đâm? Đến lúc đó người kia có tay chân bay khắp nơi, thành bùn lầy huyết nhục mơ hồ hay không? Đều nói xương cốt trên người cứng nhất... Nhưng luôn có chuyện đầu người và cơ thể chia lìa đúng không? Các bà nói xem cái đầu kia... Đến lúc đó sẽ như thế nào?”

“Thịt trên người người đó cùng với khí quan có thành thịt băm hết hay không? Ừm... Giống y như nước sốt cà chua trước mặt bà...”

“Nôn...”

“Ừm... Đừng... Đừng nói nữa!”

Ba chị em Lâm gia không biết là chột dạ hay quá khẩn trương, thực sự tưởng tượng tới hình ảnh đó.

Sắc mặt bọn họ trắng bệch không nhịn được nôn khan.

Tô Bối lạnh lùng nhìn mấy người phụ nữ, lại nhìn Lâm Quyên ngây ra như phỗng.

“Còn không nhìn ra sao?”

“Đều đã đến bước này, cho dù là người mù đều nhìn ra được ba người là có tật giật mình”

Từ đầu tới cuối cô đều không nói thẳng cái gì, nhưng mà luật sư quen dùng kỹ thuật nói lời khách sáo.

Lần này Văn Quốc Đống xảy ra chuyện, mấy anh họ em họ của Văn Lê vui nhất, thậm chí chưa chết… đã bắt đầu ăn mừng trước, chính vì điểm này, người Lâm gia không chết... cũng phải lột một tầng da của bọn họ. 

“Đi... Chúng ta đi...”

Chị dâu cả Lâm gia thấy tình hình không đúng muốn chạy, nhưng bị Tô Bối ngăn cản.

“Gấp cái gì... Con trai bà còn chưa ra đâu... Ở chỗ này đi...”

Tô Bối tri kỷ mở ghi âm:

“Không phải các bà tự mình nói muốn ở đây một thời gian... Tín hiệu trong nhà không tốt, điện thoại có khả năng không gọi được... Thành thật ở nơi này đi...”

Nói câu này xong, Tô Bối ra cửa.

Bên ngoài biệt viện Văn gia, mấy chiếc xe vẫn luôn đỗ mấy ngày không di chuyển.

Khi Tô Bối đi ngang qua, ánh mắt đều không liếc đối phương một cái.

Mấy người đàn ông vẫn luôn canh giữ trong xe, hai mặt nhìn nhau một lát.

“Anh Lục... Đây... Đây là chị dâu cả đúng không.”

“Không phải cô ấy thì có thể là ai?”

Người đàn ông uống ngụm nước, thản nhiên nói: “Dáng vẻ này của chị dâu nhìn... Sao khác lúc trước như vậy?”

Người được gọi là lão Lục đặt tai nghe xuống, im lặng một lát mới nói: 

“Cậu không phát hiện... Chị dâu này của chúng ta, gần mực thì đen... Càng ngày càng giống đại ca sao?”

Quả nhiên không phải người một nhà, không vào cùng một cửa, hai vợ chồng đều là bề ngoài vô hại bên trong xấu ха…

Khi Tô Bối đến bệnh viện, bác sĩ đúng lúc ở đây.

“Lại là thư thông báo bệnh tình nguy kịch sao?”

Bác sĩ đẩy mắt kính lắc đầu: “Không phải... Tình hình người bệnh chuyển biến tốt đẹp không ít, bây giờ có thể thăm hỏi…”

“Ồ... Tôi không muốn thăm, để người khác vào đi...”

“.....” Bác sĩ im lặng một lát mới nói: “Hiện giờ người bệnh đang ở trạng thái hôn mê, người nhà nói chuyện với người bệnh nhiều một chút, kích thích thần kinh đại não của người bệnh, sẽ giúp người bệnh tỉnh lại...”

Tô Bối nhếch miệng, trên gương mặt vẫn không có nhiều hứng thú: “Tôi không phải người nhà của người bệnh... Tôi chỉ là con dâu mà thôi.”

Ít nhất trên danh nghĩa hiện giờ vẫn là con dâu.

“Con... Con dâu cũng coi là người nhà...”

Thấy bác sĩ lúng túng, Tô Bối mới nhả ra, thay quần áo tiến vào phòng ICU.

Văn Quốc Đống nằm trên giường bệnh, toàn thân trên dưới đều quấn băng vải, đùi phải còn bó thạch cao, vết thương trên trán mới kết vảy.

Tô Bối cẩn thận nhìn người đàn ông nằm trên giường toàn thân đều có dụng cụ, vươn tay chọc ngực Văn Quốc Đống một cái:

“Đã bảo anh đừng đi, anh cứ muốn đi... Đáng đời!”

Nước mắt bất chợt trào ra, Tô Bối nhìn thiết bị giám sát bên cạnh, đột nhiên nói:

“Ai biết anh vội vàng trở về, có phải vì muốn gặp tiểu tình nhân nào đó, hay là anh nhớ Lâm Quyên... Muốn gặp Lâm Quyên?”

Trong phòng ngoại trừ tiếng tích tích, thì không còn động tĩnh khác.

Tô Bối cũng không vội, lại giơ tay chọc bụng Văn Quốc Đống, lạnh nhạt nói:

“Thực ra anh không tỉnh cũng không sao, dù sao Văn gia gia nghiệp lớn, hiện giờ Lâm Quyên lại không thích em, Văn Ngọc cũng là ‘cháu nội” bà ta, đến lúc đó lấy chút tài sản Văn gia chia cho thằng bé... Ừm... Đến lúc đó Tiểu Ngọc muốn cha kiểu gì cũng có... Cao, đẹp trai, trẻ tuổi... Ừm... Trẻ tuổi một chút cũng tốt... Không kém Tiểu Ngọc cũng không sao, tương lai đứa bé dậy thì... Cũng không cần em lo lắng thằng bé ở độ tuổi phản nghịch.”

“Hai cha con sẽ giống như hai anh em... Tốt hơn là hai cha con nhìn như hai ông cháu... Anh nói xem có phải không...” 

“Đương nhiên, em trẻ tuổi như vậy cho dù có con thì thế nào, có tiền... Có rất nhiều tiểu thịt tươi nhào vào trong lòng... Trẻ tuổi một chút, cơ thể cường tráng...”

Giọng nói còn chưa vang lên, tay Tô Bối đột nhiên bị nắm chặt, gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm, vẻ mặt không vui trừng Tô Bối.

“Anh còn chưa chết… đã muốn đội nón xanh lên đầu anh?”

Tô Bối cười mỉa một tiếng, tránh khỏi tay Văn Quốc Đống: “Không chết thì sao? Có cần bây giờ em rút ống dưỡng khí của anh không?”

“Bối Nhi...”

Văn Quốc Đống mới nói một tiếng, lập tức không nhịn được ho khan: 

“Khụ khụ...”

Tô Bối Muốn vuốt nhuận khí cho hắn, kết quả nhìn toàn thân đầy băng vải không biết nên đặt tay ở đâu: “Khụ chết anh đáng đời!”

“Em nghĩ hay quá! Ông đây sẽ không chết!”

Tô Bối ngồi xuống mép giường của Văn Quốc Đống, nhìn hắn khụ đến mức mặt đỏ bừng, không nhịn được dời mắt.

“Ông đây, mệnh... lớn... Em đừng nghĩ... đội... nón xanh... cho... cho ông đây!”

Văn Quốc Đống nắm chặt tay Tô Bối không chịu buông ra, vừa nói vừa tức tới mức thở dốc:

“Ông đây... Ở bên ngoài không có một tình nhân, lại tìm tổ tông trở về cho mình!”

Tô Bối kệ Văn Quốc Đống nắm tay, nhưng không liếc mắt nhìn:

“Tâm tư của cục trưởng Văn sâu hơn biển... Sao em biết cục trưởng Văn nói thật hay nói dối...”

“Tô Bối...”

“Em ở đây... Đừng gọi hồn.”

Văn Quốc Đống dùng sức kéo tay Tô Bối, kết quả đau tới mức vẫn luôn hít sâu: “Anh không lừa em... Thực sự bị thương…”

“Ừm... Đôi mắt em đều đã nhìn ra...”

“Bà xã...” Văn Quốc Đống thấy thế, lắc lư tay Tô Bối: “Đau quá... Bà xã thổi sẽ không đau...”

Tô Bối lạnh mặt không quay đầu lại, trầm giọng nói: “Đau tới chết, đâu liên quan tới em?”

“Bà xã... Thực sự đau quá...”

Văn Quốc Đống rên rỉ một lúc, mãi đến khi bác sĩ tiến vào mở băng vải trên ngực, thay thuốc cho hắn trước mặt Tô Bối.

Tô Bối nhìn vết thương dữ tợn chỗ ngực Văn Quốc Đống, đôi mắt ảm đạm.