Sau khi Văn Quốc Đống rời đi, cha Tô lập tức đón Tô Bối trở về nhà.
Từ lúc Tô Bối sinh con xong, không phải là Văn Quốc Đống không đi công tác xa nhà, hai người cũng từng có lúc tách ra. un
Nhưng... Không có bất cứ lần nào...
Cô bất an như vậy.
Văn Quốc Đống đi không lâu, tinh thần của Tô Bối vẫn luôn không yên, làm thế nào cũng không bình tĩnh nổi.
Văn Ngọc vẫn luôn ngoan ngoãn không biết có phải cảm nhận được bất an của Tô Bối hay không, cũng (bắt đầu không ngừng khóc nháo.
Mẹ Tô nhìn một lớn một nhỏ, tức giận trách bố Tô mấy câu: “Tiểu Ngọc vẫn luôn là của…cậu ta... Cậu ta...
Trong lúc nhất thời, mẹ Tô không biết nên gọt Văn Quốc Đống là “cha” Tiểu Ngọc hay “ông nội”. Đang nói chuyện, tay nâng ly trà của Tô Bối không nhịn được mềm nhũn, cái ly cùng kiểu với Văn Quốc Đống rơi lên mặt đất vỡ nát.
Tô Bối gọi điện cho Văn Quốc Đống, tắt máy... Cứ cách một tiếng gọi một cuộc đều tắt máy…
Vẫn luôn ở trạng thái tắt máy…
Mãi đến nửa đêm, Văn Uyển Gọi điện thoại tới: “Chị dâu... Bác cả em gặp tai nạn…’’
Tô Bối nghe điện thoại xong, chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, tay ôm Văn Ngọc mềm nhũn.
Tiểu Văn Ngọc thuận thế rơi lên giường, “oa” một tiếng gân cổ lên khóc to.
Mẹ Tô nghe thấy động tĩnh chạy tới, chỉ thấy trên mặt Tô Bối đầy nước mắt, mãi mà không lấy lại tinh thần.
“Bối Nhi... Con đang làm cái gì vậy?”
“Mẹ... Anh ấy, anh ấy xảy ra tai nạn...
Tô Bối nghĩ tới hoảng hốt tối hôm qua, hôm nay cả ngày tinh thần không yên, cảm xúc dần bực bội lên: “Con không nên để anh ấy đi...”
Mẹ Tô bế Văn Ngọc trực tiếp ngây ngẩn cả người: “Xảy, xảy ra tai nạn? Sao có thể có chuyện này?”
Văn Uyển nghe thấy tiếng khóc của Văn Ngọc ở bên kia điện thoại, cũng luống cuống:
“Chị dâu... Chị đừng sốt ruột, mọi người đã qua đó, chị chăm sóc Tiểu Ngọc là được... Đừng gấp.”
“Gửi cho chị địa chỉ bệnh viện, bây giờ chị qua đó.”
Tô Bối bình tĩnh cúp điện thoại, bắt đầu thu dọn đồ.
Sau đó cha Tô thấy thế xụ mặt, lông mày nhíu chặt lại: “Xảy ra tai nạn cái gì? Tai nạn xe ở đâu?”
Rất rõ ràng, cha Tô ôm nghi ngờ đối với chuyện tai nạn.
Từ lúc Văn Quốc Đống tính kế ông ta, ấn tượng của Văn Quốc Đống ở trong lòng ông ta đã mất sạch.
Tô Bối lau khô nước mắt trên mặt, không lên tiếng thu dọn quần áo và đồ trẻ em.
Trên gương mặt bình tĩnh, hiện giờ hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc dao động, bố Tô nhất thời không biết được chuyện này là thật hay giả.
“Bố, bố cảm thấy anh ấy lừa bố, vậy bố đi cùng với con...”
Bố Tô đờ đẫn một lát, do dự gật đầu, trở về thay quần áo.
Văn Uyển Muốn tới đón cô, nhưng bị Tô Bối từ chối.
Bố Tô mượn xe của người frong thôn, đưa người tới trong huyện.
Ban đêm đường núi không dễ đi, không ngừng xóc nảy, bố Tô nhìn dáng vẻ Tô Bối, do dự hơi hé miệng, cuối cùng vẫn nuốt những lời muốn nói xuống.
Giống như lời ông ta nói, con gái của mình, mình hiểu…
Mỗi lần đứa nhỏ này càng khổ sở, càng ấm ức, thì sẽ càng trở nên bình tĩnh...
Mà dưới biểu cảm bình tĩnh này... Che giấu…
Bố Tô thở dài một hơi, khuyên nhủ: “Nói không chừng... Không sao đâu...”
“Vâng...” Tô Bối ôm Văn Ngọc đã khóc mệt mà ngủ say, đáp có lệ.
Từ lúc Văn Quốc Đống rời đi, cả ngày Văn Ngọc đều ầm ĩ, vừa rồi bị làm rơi xuống giường lại khóc một lúc lâu.
Tô Bối nhìn Văn Ngọc gương mặt khóc đỏ bừng trong lòng, trong đôi mắt tràn ngập hung ác nham hiểm.
Văn Quốc Đống xảy ra chuyện... Có lợi với người nào nhất... Ngoại trừ người làm cùng và cộng sự của Văn Quốc Đống…
Cũng chỉ còn lại Văn gia, còn có Lâm gia…
Một chuyến đi này... Đã định sẵn sẽ không yên bình.
Bệnh viện đêm khuya, bầu không khí yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đều có thể nghe thấy.
Đèn ở cửa phòng cấp cứu, từ buổi tối vẫn luôn sáng đến nửa đêm.
Ba anh em Văn gia vẻ mặt nghiêm trọng canh giữ ở cửa, di động thường vang lên, tránh đi, sau đó sẽ trở về.
Vòng đi vòng lại, hết lần này tới lần khác.
Cơ thể Lâm Quyên run rẩy ngồi trên ghế cũ, miệng lẩm bẩm nói mãi không ngừng.
Chị em dâu Văn gia canh giữ bên cạnh, lúc này đều không biết nên nói gì.
Liễu Nhứ mới cúi đầu nhìn đồng hồ, trên hành lang vang lên tiếng bước chân.
Tô Bối nhanh chóng đi tới, Văn Uyển ôm Văn Ngọc đang ngủ say, đi theo phía sau Tô Bối là bố Tô.
Lâm Quyên vẫn luôn im lặng ngồi đột nhiên thấy Tô Bối, đứng bật dậy chạy tới.
“Sao tang môn! Cô tới làm gì? Tôi nói cho cô biết, nếu Quốc Đống có chuyện...”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Lâm Quyên đã lao tới trước mặt Tô Bối, vừa mắng vừa giơ tay định tát mặt cô. Lâm Quyên còn chưa kịp nói xong, chỉ nghe “bốp” một tiếng, cái tát vừa vang dội vừa thanh thúy, khiến mọi người ở đây ngơ ngẩn.
Tô Bối nắm lấy tay Lâm Quyên, trở tay tát mặt bà ta một cái, đôi mắt lạnh lùng chấn trụ Lâm Quyên. “Nếu bà chết rồi thì ông ấy sẽ không sao.”
Sau khi Tô Bối nói xong, vươn tay đẩy Lâm Quyên ra đi tới vị trí gần phòng cấp cứu nhất, lạnh lùng ngồi xuống. Liễu Nhứ nhìn hành động của Tô Bối, nhếch miệng: “Đồ dởm chính là đồ dởm... Không lên được mặt bàn.”
Nghe xong những lời này, mọi người mới lấy lại tinh thần từ frong khiếp sợ.
Mới đầu bố Tô cũng bị hành động đại nghịch bất đạo của Tô Bối dọa sợ.
Mãi cho đến khi…
Lâm Quyên chưa từng ngờ tới Tô Bối vẫn luôn mềm yếu, sẽ có ngày đánh trả, còn đánh trước mặt người Văn gia.
Lâm Quyên lấy lại tinh thần, tức muốn hộc máu lao về phía Tô Bối.
“Tiểu tiện nhân, đồ sao chổi! Phi! Cô còn dám tát tôi! Nếu bố chồng cô không tới đón đồ sao chổi như cô, ông ấy có thể xảy ra tai nạn sao?”
Bố Tô nóng lòng bảo vệ con gái, chắn trước người Lâm Quyên: “Thông gia, có chuyện gì từ từ nói...”
Lâm Quyên thấy rõ người đàn ông trước mặt là ai, lập tức thét to:
“Cút ngay! Đồ nhà quê! Đừng chạm vào tôi... Ai là thông gia với ông! Ly hôn! Ngày mai tôi bảo Văn Lê ly hôn với đồ sao chổi kia! Nếu nhà chúng ta không có đồ sao…’’
Chữ “chổi” còn chưa vang lên, bỗng bố Tô bị người ta dùng sức kéo về sau.
Một tay của Tô Bối kéo Lâm Quyên tới trước người, nâng tay lên tát mạnh vào mặt Lâm Quyên mấy cái.
“Nơi này là bệnh viện, không phải chỗ bà nổi điên... Muốn điên thì trở về mà điên!”
Sau khi nói xong tiện tay đẩy, dưới chân Lâm Quyên lảo đảo một cái, ngã lên trên mặt đất.
Tô Bối ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng cô đã kết thúc.
Lâm Quyên há miệng còn định mắng, nhưng nhìn mọi người xung quanh.
Đối mặt với trận khôi hài này, ba anh em Văn gia đều không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Còn chị em dâu Văn gia, ba người cô nhìn tôi tôi nhìn cô, đều lựa chọn làm như không thấy. Liễu Nhứ... Đối mặt với cảnh này không cười ra tiếng, đã là nể mặt Văn gia.
Lâm Quyên che cái má bị Tô Bối tát đau đớn, trong giây lát có vẻ mờ mịt thất thế.
Văn Uyển ôm Văn Ngọc cẩn thận vòng qua Lâm Quyên, ngồi bên cạnh Tô Bối: “Chị dâu... Chị, không sao chứ?”
Tô Bối liếc mắt nhìn người phụ nữ thất hồn lạc phách trên đất: “Văn Lê đâu?”
Văn Quốc Đống xảy ra chuyện, Văn Uyển đều ở đây, con trai ruột lại không thấy bóng dáng.
Anh em Văn gia nhíu mày, không thích đối với Văn Lê lại nhiều thêm một tầng.
Lâm Quyên bừng tỉnh nhìn biểu cảm của ba anh em Văn gia, vội vàng giải thích giúp Văn Lê:
“A Lê có chút việc nên tới muộn... Sẽ nhanh chóng tới... Thằng bé sẽ tới ngay thôi...”
Đã đến lúc này, Liễu Nhứ đều không nhịn nổi ngu xuẩn của Lâm Quyên: “Sẽ tới ngay... Chẳng lẽ người nằm bên trong là bố ruột nó, đều không thể so được với ‘công việc” bên ngoài?”
“Văn Lê không hổ là có dòng máu của người Lâm gia... Vừa ngu... Vừa độc...”
Liễu Nhứ vừa mới nói xong, hai người ở đây đều thay đổi sắc mặt.
Tô Bối lạnh lùng nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Lâm Quyên, đang định đứng dậy.
Văn Quốc Lương ở một bên từ đầu tới cuối không nói đã mở miệng: “Không phải nó...
“Nó không có lá gan đấy...”
Cho dù Văn Lê không có lá gan đó, nhưng chuyện tối hôm nay...
Văn Lê đã hoàn toàn bị loại ra khỏi người Văn gia.
Đứa bé Văn gia, có thể bình thường... Có thể không có tiền đồ... Thậm chí có thể là phế vật.
Nhưng không thể không có nhân tính…
Ba ruột xảy ra chuyện lớn như vậy, từ đầu tới cuối không thấy bóng dáng, không có một cuộc gọi.
Văn Lê... Không cứu được…
Ba chị em dâu Văn gia thấy thái độ của người đàn ông nhà mình đối với Tô Bối, còn nói những lời này.
Sao bọn họ không đoán được lúc này Tô Bối tự tin ra tay với Lâm Quyên, có thể trắng trợn “đại nghịch bất đạo” như vậy, đủ chứng minh cô đã làm chuẩn bị xé rách mặt nạ với Lâm Quyên.
Bố Tô đứng bên cạnh nhìn, xoa mắt không hé răng.
Bên ngoài phòng cấp cứu, ngoại trừ Lâm Quyên thường nhỏ giọng khóc, thì không còn động tĩnh khác.
Đèn phòng phẫu thuật, vẫn luôn sáng đến rạng sáng mới tắt.
Cửa phòng vừa mở ra, người Văn gia lập tức tiến lên.
“Bác sĩ, tình hình thế nào?”
Vẻ mặt bác sĩ mệt mỏi: “Người bệnh đã qua thời kỳ nguy hiểm, kế tiếp còn phải quan sát...”
“Hai người phẫu thuật đều...”
Nghe thấy thế, bác sĩ lắc đầu. “Tài xế bị thương tương đối nghiêm trọng, tình hình có vẻ không lạc quan…’’
Người nhà họ Văn mới thả lỏng một chút, lại bắt đầu lo lắng.
“Chuyện này...”
“Chuẩn bị tâm lý thật tốt đi...
Lâm Quyên vừa tiến lại gần, nghe thấy câu này cả người lập tức nổi điên.
“Tô Bối! Sao cô không chết đi...”