Mẹ Tô ôm đứa bé nhìn hai người quần áo lộn xộn, thở dài: “Đều chỉnh lại quần áo đi... Đi ra ngoài đừng để người ta chê cười…’’
Tô Bối làm theo thói quen định vươn tay để Văn Quốc Đống chỉnh váy cho cô, kết quả bố Tô liếc mắt qua, Văn Quốc Đống vươn tay được nửa lại hậm hực rút tay về.
Trong bữa cơm hai người rất quy củ, bố Tô để hai người ngồi cách xa nhau.
Ngay cả trên đường trở về, cũng là một đường nhìn chằm chằm hai người, không để hai người có hành động quá phận.
Hai người hoàn toàn không còn ngọt ngấy thân mật như buổi sáng, trên đường gặp được hương thân quê nhà, đều không nhịn được trêu chọc.
“Ồ... Vợ chồng son cãi nhau à?”
“Haizz, đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa... Vợ chồng trẻ tuổi đi cách xa nhau như vậy làm gì.”
“Đúng vậy, Tiểu Văn à... Nghe chú khuyên một câu... Nàng dâu thì phải dỗ nhiều, sẽ không còn chuyện gì nữa!”
Người xung quanh càng nói, gương mặt bố Tô càng âm trầm, nhưng mà hàng xóm đều chú ý tới “vợ chồng son mới cưới”, cho nên không ai chú ý tới bố Tô đang thở hổn hển.
Văn Quốc Đống không có nhiều thời gian, vốn là “đi công tác” không phải đứng đắn, không thể ở nông thôn quá lâu.
Mà bên Tô Bối, bố Tô giữ người không chịu thả ra, chỉ có thể để Văn Quốc Đống về thành phố Lâm trước. Đêm trước khi Văn Quốc Đống rời đi, Tô Bối trằn trọc mãi không ngủ được, trong lòng tâm hoảng ý loạn không thể nói rõ:
“Ông xã... Không thể ở thêm hai ngày rồi đi cùng nhau sao?”
“Thêm hai ngày ư? Em tin anh lại ở thêm hai ngày, cha em sẽ tức điên lên hay không... Ngoan... Cùng lắm thì đến lúc đó anh tới huyện đón hai mẹ con em.”
Tô Bối rúc vào trong lòng Văn Quốc Đống, bất an trong lòng không tiêu tán đi theo lời nói của hắn.
Văn Quốc Đống ôm Tô Bối, nhếch miệng cười nói: “Sao thế? Luyến tiếc ông xã em như vậy à? Vậy chúng ta…’’
Vừa nói, tay Văn Quốc Đống vừa dọc theo vạt áo ngủ của Tô Bối vươn vào trong: “Làm...”
“Đừng mà...” Tô Bối ấn tay Văn Quốc Đống, nhỏ giọng nói: “Em sợ.”
"Hửm?’’"
“Em cũng không biết, nhưng mà sợ hãi...” Tô Bối ôm chặt Văn Quốc Đống hơn.
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống nhìn cô gái nhỏ trong lòng, cười nói:
“Đừng sợ... Có anh ở đây... Bố sẽ không làm gì em... Cùng lắm là đánh chết anh...”
“Ăn nói linh tinh... Cái gì mà chết hay không... Chúng ta vừa mới kết hôn, anh không ngại đen đùi à!”
“Được rồi... Bây giờ mới biết luyến tiếc ông xã?”
Một tay của Văn Quốc Đống ôm eo Tô Bối, một tay khác không an phận vươn xuống dưới.
Tay Tô Bối ôm eo Văn Quốc Đống nắm thật chặt, buồn bực nói: “Ông xã... Ngày mai em lén đi theo anh...” Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống không khỏi cười khẽ một tiếng:
“Nếu luyến tiếc như vậy... Vậy ông xã trở về xử lý xong việc lại ngựa không dừng vó trở về đón em, bố em đang nổi nóng, nếu bây giờ chúng ta lại ‘chuồn đi cùng nhau... Em muốn ông ấy tức chết sao? Hửm?”
Tô Bối nghe xong những lời này, hầm hừ buông lỏng Văn Quốc Đống ra, quay lưng về phía hắn sinh hờn dỗi.
Ý cười trong mắt Văn Quốc Đống càng đậm hơn, ôm người vào trong lòng dịu dàng dễ:
“Ở trong mắt người bên nhà em chúng ta đã là vợ chồng đứng đắn... Chúng ta không cần phải bỏ trốn cùng nhau... Tương lai ở Văn gia, còn có hôn lễ của em... Chẳng lẽ lúc ấy em không để bố mẹ tới?”
“Bảo bọn họ đến Văn gia? Bố em truyền thống như vậy... Em sợ ông ấy không chấp nhận...Có anh ở đây, ông ấy sẽ...”
Văn Quốc Đống ôm Tô Bối, nhìn Văn Ngọc ngủ trong giường em bé, mặt mày nhu hòa hơn mấy độ: “Đừng sợ... Mọi việc đều có anh.”
Tô Bối gối đầu dựa vào vai Văn Quốc Đống cọ một lát: “Ừm...”
Sáng sớm hôm sau, Văn Quốc Đống sợ Tô Bối chảy nước mắt, đút sữa cho Văn Ngọc, làm xong bữa sáng thì ra cửa.
Cha Tô tự mình tiễn Văn Quốc Đống tới cửa thôn, trước khi hắn lên xe, trầm giọng nói:
“Bối Nhi sẽ ở chỗ này thêm hai ngày, hai người tạm tách ra một thời gian, nói không chừng đầu óc sẽ tỉnh táo...”
Văn Quốc Đống dừng bước, nói: “Bố... Con đối với Bối Nhi không phải là hứng thú nhất thời.”
Bố Tô cúi đầu nhìn con đường bùn dưới chân, không biết nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, ông mới nói:
“Con gái của tôi... Từ nhỏ tôi đã biết, con bé không phải người chịu thua số phận, rốt cuộc giữa hai người là thế nào, tôi không miệt mài theo đuổi, tôi chỉ muốn nói với cậu, con gái của tôi có tính cách như vậy... Hai người chia tay sớm một chút thì sẽ chẳng có ai bị tổn thương cả...
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống quay đầu nhìn ngọn núi to phía sau bố Tô: “Nếu Bối Nhi chịu chấp nhận số phận... Đời này hai bọn con chỉ là hai đường thẳng song song không liên quan.
Tô Bối dùng nỗ lực của mình đi ra 90 bước, hắn đáp lại mấy bước đó... Bé nhỏ không đáng kể.
Nếu lúc trước Tô Bối không nhẫn nhịn tốt, cô sẽ không được Văn Lê chọn, nếu sau này Tô Bối chấp nhận số phận... Ở nhà họ Văn bị Lâm Quyên áp chế, từ bỏ sự nghiệp của mình, nhẫn nhịn tức giận im hơi lặng tiếng trở thành oán phụ ẩn mình trong khuê phòng.
Bọn họ sẽ không có ngày hôm nay...
Càng sâu hơn, nếu ánh mắt Tô Bối thiển cận, là người phụ nữ thấy tiền sẽ sáng mắt... Cô cũng không đi tới ngày hôm nay...
Văn Quốc Đống lên xe, cha Tô nhìn chiếc xe dần dần đi xa.
Tài xế nhìn Văn Quốc Đống qua gương chiếu hậu, nhỏ giọng nói: “Đại ca, các anh em bảo em nói với anh một tiếng chúc tân hôn vui vẻ.”
Lúc này gương mặt âm trầm của Văn Quốc Đống mới thả lỏng ra, một tay bất giác xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út:
“Tăng tốc độ trở về, ngày kia tới đón chị dâu cậu...”
“Vâng…’’