Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 144




Tô Bối sinh con công ty luật cho nghỉ sinh siêu dài, tuy cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cô biết chuyện này là vì sao. Dù sao cô sinh đứa bé xong, Văn Quốc Đống chạy hai đầu trong cục và bệnh viện, căn bản không thể gạt được tên giảo hoạt này.

Đương nhiên, Văn Quốc Đống cũng không nghĩ tới chuyện giấu diếm.

Từ đảo Phù Dung trở về xong, Tô Bối đơn phương ở trạng thái “chiến tranh lạnh” với Văn Quốc Đống.

Không phải cô muốn, thực sự là không lại lạnh lùng, cô sẽ chết trên giường mất.

Tiệc sinh nhật của Văn Quốc Đống không quá hai ngày chính là Nguyên Đán, mấy anh em rồng thần thấy đầu không thấy đuôi của Văn gia hiếm khi đều ở nhà.

Lâm Quyên từ bữa tiệc sinh nhật bị Văn Quốc Đống và một đám người Văn gia không cho mặt mũi, thông minh hơn chút.

Từ lúc biết ba huynh đệ Văn gia muốn ở Văn Thị nghỉ ngơi một thời gian, chút tâm tư trầm xuống lại bắt đầu lung lay.

Bữa sáng.

Lâm Quyên vẻ mặt mệt mỏi, đôi mắt càng ngày càng xanh đen nói:

“Quốc Đống... Gần đây đám Quốc Lương đã trở về... Anh xem có nên làm trước tiệc trăm ngày của Tiểu Ngọc hay không?” 

Nghe thấy thế, Tô Bối ở bên cạnh nhíu mày, không hé răng.

Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn Tô Bối, trầm giọng nói: “Văn gia không có quy củ này...” “Nhưng mà quá hai tháng chính là tết âm lịch, lúc ấy đợi đám Quốc Lương đều...”

Văn Quốc Đống không kiên nhẫn lắc báo frong tay, giống như suy tư gì đó nhìn Lâm Quyên:

“Bọn họ đi thì đi... Văn Ngọc là đứa bé nhà tôi, bọn họ ở đây hay không có liên quan gì?”

Lâm Quyên bị những lời này làm cho nghẹn họng không nổi giận nổi, ngay sau đó nhìn Tô Bối, lại nói:

“Đây không phải là Tô Bối còn chưa chính thức gặp người Văn gia... Lần này đúng lúc đều ở đây... Để cô ta...”

“Không cần...”

Văn Quốc Đống lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Quyên: “Chuyện Văn gia không cần cô, cô quản tốt con trai mình là được.”

Lâm Quyên vừa nghe những lời này, cơ thể không nhịn được run rẩy, chỉ trong nháy mắt khí thế yếu đi.

Văn Quốc Đống không đợi Lâm Quyên lấy lại tinh thần, tiếp tục nói:

“Chuẩn bị một chút, một tuần sau Tô Bối muốn dẫn theo Văn Ngọc về nhà.”

“Không được!”

Lâm Quyên vừa nghe thấy thế lập tức bùng nổ: “Nơi nông thôn như vậy Tiểu Ngọc không đi!”

Sau khi nói xong bà ta ôm lấy Văn Ngọc từ tay bảo mẫu, lạnh lùng nói với Tô Bối:

“Muốn về tự cô về đi, hiện giờ Tiểu Ngọc sẽ không trở về, sau này cũng không trở về... Ở nông thôn đều là bà con nghèo gì đó, một đám bẩn thỉu nói không chừng trên người còn...”

“Đủ rồi!”

Văn Quốc Đống dùng sức ném báo lên trên bàn, lạnh nhạt nói: “Lâm Quyên, năm đó cô không có Văn Tuyết, có thể sống như ngày hôm nay sao?”

“Sống sướng quá lâu, nên đã quên năm đó nghèo túng như thế nào rồi à? Nếu nhà Tô Bối là bà con nghèo, vậy đám người Lâm gia là thân thích gì? Có phải cô muốn tôi tìm người tính toán mấy năm nay Lâm gia cô “mượn” Văn gia bao nhiêu tiền không? Cô mới hiểu cái gì là bà con nghèo, cái gì là tống tiền du côn vô lại?”

“Dùng cái từ mượn này, tôi đều đang sỉ nhục từ ‘mượn’! Lâm Quyên, tôi chỉ không muốn quản, nhưng không đại biểu tôi chuyện gì cũng không biết!”

“Mỗi ngày ầm ĩ Lâm gia nhà cao cửa rộng, sao không đến biệt viện Lâm gia nhìn một cái? Nhìn từ đường Lâm gia nhà cô... Chỗ ngồi đặt chân của tổ tông đều bị người Lâm gia cô bán, còn ở đây vênh mặt hất hàm sai khiến cho ai xem?”

Trước khi Văn Quốc Đống mở miệng nói câu đầu tiên, bảo mẫu đã ôm đứa bé rời đi.

Hiện giờ nhà ăn chỉ còn ba người Văn Quốc Đống, Tô Bối và Lâm Quyên.

Tô Bối nghe xong những lời này liếc mắt nhìn Lâm Quyên nổi giận đen xen, hiện giờ bị Văn Quốc Đống không chút lưu tình xé mở bên trong.

Biểu cảm trên gương mặt già của Lâm Quyên, trở nên vô cùng xuất sắc.

“Quốc Đống... Anh..”

Văn Quốc Đống hờ hững nhìn Lâm Quyên một cái, trầm giọng nói: “Có thứ tôi có thể cho, nhưng cô không thể lấy...”

"Em..."

Lâm Quyên khẩn trương muốn giải thích, nhưng nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Văn Quốc Đống, trong lúc nhất thời không nói được nên lời.

“Tôi và Tô Bối cùng về nhà Tô Bối, Văn Ngọc chúng tôi dẫn đi, còn cô... Trước khi chúng tôi trở về nên dọn dẹp thật tốt đồng nát sắt vụn của Lâm gia cô!”

Nghe thấy thế, Lâm Quyên nản lòng ngồi trên ghế, mãi mà không lấy lại bình tĩnh.

Mãi đến khi Văn Quốc Đống đứng dậy rời đi.

Lúc này Lâm Quyên mới hung dữ trừng Tô Bối: “Tôi nói không sai mà, cô chính là đồ sao chổi! Đồ sao tang môn!”

Rõ ràng hơn hai mươi năm qua, Văn Quốc Đống chưa từng để ý thân phận của bà ta, cũng chưa từng khiến bà ta không chịu nổi trước mặt người khác. 

Mà bây giờ, vì Tô Bối mà khiến bà ta không chịu nổi, còn luôn nói giúp Tô Bối mọi chuyện.

Hiện giờ mặt không muốn người khác biết, mặt không chịu nổi nhất, đều bị Tô Bối biết được…

Nghe thấy thế, Tô Bối cũng không phụ sự kỳ vọng của Lâm Quyên, vẻ mặt trào phúng nhìn bà ta nói:

“Mẹ... Dựa theo cách nói của cha... Sao chổi, sao tang môn chân chính... Không nên là con mới đúng.”