Văn Quốc Đống hít vào một hơi, gậy th*t bị tay Tô Bối nắm lấy tuốt lên xuống trong lòng bàn tay cô:
“Nó nhận người... Anh chọn người...”
Nghe thấy thế, Tô Bối ném gậy th*t ra: “Ồ...”
Thấy thế, Văn Quốc Đống không khỏi phân trần kéo Tô Bối vào trong lòng:
“Được rồi... Sao luôn ăn dấm linh tinh như vậy.”
Tô Bối dứt khoát nhắm mắt lại, không để ý tới Văn Quốc Đống.
“Bối Nhi...”
“Bà xã...”
“Bà xã dâm đãng...”
Trong lòng Văn Quốc Đống tràn ngập bất đắc dĩ dỗ Tô Bối đột nhiên cáu kỉnh:
“Hay là... Em đi hỏi Lâm Quyên xem, hỏi bà ta hơn hai mươi năm nay anh có người phụ nữ khác không?”
Tô Bối bất ngờ trợn mắt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Văn Quốc Đống: “Anh điên rồi.”
“Em không tin anh...”
Văn Quốc Đống bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Tô Bối:
“Tô Bối, từ lúc bắt đầu em đã có sự đề phòng... Bao gồm hiện giờ, em không hoàn toàn tin tưởng anh.”
Tô Bối không được tự nhiên dời tầm mắt: “Không phải là anh cũng giống...”
“Anh không có.”
Đôi mắt Tô Bối lóe sáng, cúi đầu không nói.
Trên đời này, không đáng tiền nhất là tình yêu và sự tin tưởng.
Cô tin Văn Quốc Đống hiện giờ yêu cô, nhưng cô sẽ không toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn.
Giống như lời cô nói, trên thế giới này, người phụ nữ ưu tú hơn cô, xinh đẹp hơn cô có rất nhiều.
Dù sao tình cảm của Văn Quốc Đống đối với cô hiện giờ, là cô luôn tính kế có được.
Tô Bối không đáp, giữa hai người lập tức im lặng xuống.
Văn Quốc Đống im lặng một lát, đột nhiên mở miệng nói:
“Cho tới nay anh đều cho rằng anh vững lòng... Không ngờ tới trái tim của em còn cứng hơn cả anh...”
Tô Bối cúi đầu nhìn ảnh ngược hai người trong nước suối, lạnh nhạt hỏi: “Vậy... Còn muốn kết hôn nữa không?”
Văn Quốc Đống bất ngờ đứng dậy, bế Tô Bối từ nước bể ra đè lên đá bên cạnh bể nước nóng.
“Tô Bối, giữa chúng ta là em chủ động, không sai, là anh tình nguyện mắc câu cũng không sai, nhưng chuyện này không đại biểu anh chính là người đàn ông tùy tiện.”
“Nếu anh không cho em cơ hội, Văn Ngọc không thể chui vào trong bụng em. Nếu anh chỉ coi em là tình nhân, Văn Ngọc sẽ không được sinh ra …’’
Văn Quốc Đống chạm trán vào trán Tô Bối, nhìn chằm chằm đôi mắt Tô Bối gằn từng chữ:
“Đời nay anh hận người khác tính kế anh nhất... Em là ngoại lệ duy nhất... Như vậy còn chưa đủ sao?”
Tô Bối bị Văn Quốc Đống nhìn chằm chằm, nghe xong những lời này trong lòng không nhịn được run rẩy.
“Em... Ưm...”
Văn Quốc Đống không đợi Tô Bối mở miệng, thô lỗ hôn xuống, sau đó đôi môi hôn một đường thẳng xuống bên dưới. Mãi cho đến bụng Tô Bối.
"Ưm..."
Hai chân của Tô Bối không nhịn được quấn lấy Văn Quốc Đống.
Bàn tay của Văn Quốc Đống tách hai chân Tô Bối ra, dùng sức nâng cô lên, cúi đầu từ bụng nhỏ của Tô Bối chậm rãi hôn lên hoa huy*t.
“Ừm...” Cơ thể Tô Bối run lẩy bẩy, hai chân kẹp chặt đầu Văn Quốc Đống: “Đừng...” Văn Quốc Đống nhìn hoa huy*t hơi sưng đỏ, đầu lưỡi đẩy cánh hoa ra mút mạnh lấy.
“A... Anh... Đừng..”
Cơ thể Tô Bối căng cứng, đôi mắt vô thần nhìn trời: “Sẽ có người tới đây mất... A…’’
Hai tay Văn Quốc Đống tách hai chân của Tô Bối, vùi đầu vào hoa huy*t của Tô Bối liến láp mút vào, kích thích cơ thể Tô Bối không nhịn được phát run.
“Lần đầu tiên ông đây có nhiều hay ít đều cho em... Em đối xử với anh như vậy ư?”
Đôi tay của Tô Bối bóp tay Văn Quốc Đống, chịu đựng khoái ©ản trào từ trong cơ thể ra, khàn giọng nói: “Đó... Đó là anh... Xứng đáng..’’
Đầu lưỡi của Văn Quốc Đống cắm vào trong hoa huy*t, bắt chước động tác của gậy th*t, lăp lại trêu chọc hoa huy*t trong miệng.
Tô Bối cong eo hai chân kẹp chặt lấy đầu Văn Quốc Đống: “Anh... Rốt cuộc là anh muốn làm gì.”
Nghe thấy thế Văn Quốc Đống nhếch miệng, đầu lưỡi cọ xát lên nhụy đế: “Nói em yêu anh...”
Đôi mắt Tô Bối ngập nước trừng người đàn ông, cắn chặt môi không chịu mở miệng.
Văn Quốc Đống cũng không cam lòng yếu thế tăng lực liếm láp: “Bối Nhi...”
"Um..."
Tô Bối cắn chặt ngón tay, không muốn mình mở miệng: “Văn... Quốc... Đống...”
"Hửm?"
Hình ảnh dâm mỹ thấy được đầy hứa hẹn.
Hai chân Tô Bối quấn lên cổ Văn Quốc Đống, ngửa đầu nhìn trời nói: “Lúc trước lần đầu tiên tới nơi này, anh nói thế nào?”
“Thực sự coi mình làm đại phòng, dấm gì cũng đều ăn...”
Văn Quốc Đống nghe thấy thế, hồi ức lại tình hình ngày đó.
Cơ thể giật mình, đầu lưỡi vươn ra khỏi hoa huy*t, đứng dậy thay bằng gậy th*t cứng rắn để ở hoa huy*t.
“Ồ... Lôi chuyện cũ sao? Khi đó ngày nào em cũng gọi Văn Lê là ông xã..”
Còn chưa nói dứt câu, eo bị ghìm xuống nhấp vào.
"Hưm..."
hoa huy*t của Tô Bối vốn bị Văn Quốc Đống liếu vừa ngứa vừa ướt, nhục côn đột nhiên thao vào hoa huy*t nên kẹp chặt thân gậy theo bản năng.
“Văn Quốc Đống... Anh... Anh không phải người...”
Hai chữ cầm thú cô đều mắng chán rồi…
Văn Quốc Đống đẩy eo, cúi đầu nhìn biểu cảm nhẫn nhịn của Tô Bối, trong lòng xao động đẩy mạnh cắm hoa huy*t.
"A..."
Không biết từ khi nào bầu trời lại có bông tuyết bay xuống.
Hai bóng người ở suối nước nóng quấn lấy nhau, vẫn luôn nhấp nhô đến khi tuyết ngừng.