Edit: Phương Na | Beta: Phương June
***
Ngươi là tiểu vương gia của Bắc Uyên nhỉ?
Triệu Miên lệnh cho người đem đến mấy chậu nước rồi đổ thuốc vào bên trong. Mọi thứ đã sẵn sàng hết cả, Lý Nhị cũng tự giác đứng trước bồn chuẩn bị rửa mặt.
"Khoan đã." Triệu Miên trịnh trọng gọi hắn vừa xắn ống tay áo lên: "Ta rửa cho ngươi."
Lý Nhị không tin sẽ có chuyện tốt đến như vậy: "Thôi không dám phiền, để ta tự rửa..."
Chữ 'được' cuối cùng còn chưa kịp nói ra thì Triệu Miên đưa tay đè lên ót Lý Nhị, nhân lúc hắn không để ý, y nhấn đầu hắn xuống nước nhanh gọn dứt khoát.
Mặt vừa nhúng vào nước, hai mắt Lý Nhị đã nhắm tịt lại theo bản năng nhưng may phản ứng kịp thời nên không bị sặc, nhìn cũng không chật vật là mấy.
Ít nhất cũng không chật vật như lúc bị Triệu Miên cưỡng ép bắt quỳ xuống.
Triệu Miên cảm thấy không vui, cậu muốn biết tên Lý Nhị này có thể nhịn được bao lâu nữa.
Y thầm đếm số trong lòng, lúc đến được tới một trăm, Lý Nhị vẫn ngoan ngoãn nằm trong tay y mà không có chút vùng vẫy nào, cũng không phát ra tiếng ục ục ục gì cả, cực kỳ bình tĩnh.
Triệu Miên khẽ cau mày lại, đừng nói tên làm cá bị ngạt thở chết rồi chứ, vậy thì vui quá còn gì bằng.
Gương mặt Triệu Miên vẫn bình tĩnh, định bụng nói Chu Hoài Nhượng đốt pháo ăn mừng sau đó buông lỏng tay ra.
Lý Nhị đứng bật người dậy hít mạnh một hơi, lắc đầu như con chó rớt xuống nước: "Nguy hiểm thật, suýt nữa ngạt chết rồi."
Triệu Miên bị bắn đầy nước lên mặt, hai bên thái dương y giật mấy phát, Chu Hoài Nhượng vội vàng lấy khăn lau cho y.
Lý Nhị từ từ nhắm mắt lại rồi đưa tay về phía Triệu Miên như không có chuyện gì: "Đưa khăn cho ta."
Thái dương Triệu Miên giật đùng đùng đùng. Cái giọng điệu ra lệnh này là sao đây, chẳng lẽ tên làm cá này thật sự nghĩ là y đang chờ hắn để lau mặt cho à? Giọng y cực kỳ lạnh: "Không."
Lý Nhị nhanh nhẹn lấy tay lau mặt, mở to mắt, chủ động bước đến gần Triệu Miên: "Tới mà xem ta rửa đã sạch chưa này?"
Hắn đến gần như vậy khiến nước trên sống mũi trượt xuống rơi lên vạt áo màu vàng của Triệu Miên.
Triệu Miên nghiêm túc hoài nghi liệu đây có phải tên Lý Nhị này đang tìm cơ hội báo mối thù nhỏ gì đó không.
Y nhíu mày lùi về sau nửa bước, bởi vì hai người quá gần, hơn nữa chiều cao còn chênh lệch nên y phải ngẩng đầu lên, liếc Lý Nhị một cái thật bén.
Ngâm trong thuốc lâu như vậy nhưng làn da đen nhẻm của Lý Nhị vẫn không phai đi chút nào. Không chỉ vậy, Triệu Miên nhìn đi nhìn lại vẫn thấy gương mặt hắn không hề có vết nứt nẻ bất thường nào.
Hơn nữa khi nhìn kỹ, con ngươi của Lý Nhị... thật sự là thứ duy nhất bắt mắt nhất trên gương mặt.
Triệu Miên ngơ ngác nhìn.
Đừng khoảng, chỉ cần thử thêm lọ nữa là được.
Triệu Miên nói: "Tiếp tục."
Từng bồn thuốc đều được Lý Nhị thử qua nhưng lớp da đen nhẻm đó vẫn bất động như núi. Chu Hoài Nhượng gần như nằm rạp xuống để nhìn mặt Lý Nhị nhưng vẫn không phát hiện ra chút sơ hở nào.
Mặt Lý Nhị ướt sũng, hắn nghiêng nửa người trên, đi vòng qua Chu Hoài Nhượng sang trước mặt nhìn Triệu Miên như thể muốn nói là ''Còn muốn ta làm gì nữa, nói đi."
Triệu Miên cố nén cơn giận nhưng giọng nói vẫn lộ ra vẻ nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi đừng tưởng giả dạng làm một tên xấu xí thì có thể lừa được ta."
Lý Nhị nhìn y như cười như không, hắn không hề phủ nhận mà chỉ nói: "Câu này của ngươi tổn thương người khác quá đấy, làm gì đến mức xấu như vậy."
Triệu Miên ý thức mình lại sắp bị tên da đen này chọc điên lên rồi, để giữ dáng vẻ và lý trí nên y từ từ hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại. Chu Hoài Nhượng áp vào tai y thì thầm: "Công tử, chúng ta có nên xử tên Lý Nhị này rồi nói sau không?"
Triệu Miên nhắm mắt lại không nói, đến lúc thấy mình bình tĩnh được rồi mới mở mắt ra. Y vừa định lên tiếng thì ngoại cửa có động tĩnh.
"Công tử." Một giọng nói âm trầm bình ổn vang lên: "Thuộc hạ đã trở về phục mệnh."
Chu Hoài Nhượng vui thôi rồi: "Lão Thẩm về rồi!"
Triệu Miên mừng thầm trong lòng. Hiện tại người có thể mang đến biến số thì e chỉ có mỗi Thẩm Bất Từ.
Triệu Miên nói: "Vào đi."
Thẩm Bất Từ phong trần mệt mỏi đẩy cửa vào trong, nhìn thấy Lý Nhị và Thái tử điện hạ đứng cùng nhau khiến ánh mắt hắn sầm lại, tay lập tức cầm vào chuôi kiếm, sẵn sàng ra tay. Chỉ cần điện hạ ra lệnh là sẽ xử tử tên Lý Nhị này ngay lập tức.
Lý Nhị không có ác ý quá lớn đối với đối thủ cũ của mình mà chỉ cười nói: "Đừng căng thẳng, không phải ta đến đánh nhau đâu."
"Kệ hắn đi." Triệu Miên nói: "Điều tra chuyện kia sao rồi?"
Lúc này Thẩm Bất Từ mới không nhìn nữa, hắn đến cạnh Triệu Miên, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được rồi báo cáo hai việc.
Việc thứ nhất nằm ngay trong dự liệu của Triệu Miên, y nghe xong sắc mặt cũng không thay đổi, không có phản ứng gì quá lớn. Nhưng khi Thẩm Bất Từ nói đến chuyện thứ hai, Triệu Miên khẽ giật mình một cái sau đó quay đầu sang nhìn Lý Nhị.
Lý Nhị nhìn y, thấy ánh mắt y đang từ từ sáng bừng lên, khóe miệng cũng bắt đầu cong dần, tâm trạng có vẻ rất tốt, thậm chí phải nói là hào hứng.
Lúc chàng thiếu niên phú quý trở nên vui vẻ, sóng mắt ấy như đang lưu chuyển sáng lòa, chói mắt đến mức khiến người ta không thể nào rời mắt được.
Lý Nhị nhìn y một hồi xong mới cười hỏi: "Chuyện gì mà vui quá vậy?"
Chàng thiếu niên ra lệnh cho thuộc hạ pha cho mình tách trà nóng, y nâng trà lên, đôi mắt khẽ rũ xuống nhẹ nhàng thổi đi hơi nóng, trạng thái hoàn toàn thả lỏng lại như đang tô điểm thêm.
Nhưng gương mặt của chàng trai trẻ này quá đẹp, dù biết y đang giả vờ giả vịt nhưng hắn vẫn bằng lòng dung túng cho điều đó.
Mới là lạ ấy.
Lý Nhị nghiêng mặt đi, không nhìn Triệu Miên nữa. Hắn nói với Chu Hoài Nhượng: "Thói huênh hoang của công tử nhà ngươi lại sắp tái phát rồi đấy."
Chu Hoài Nhượng giận lên, trừng mắt nói: "Ngươi muốn chết hả? Sao nói vậy, ngươi có biết là..."
Triệu Miên giơ tay lên ngăn Chu Hoài Nhượng thôi líu lo nữa. Trong lòng y đã có những dự tính từ trước, từ bi để Lý Nhị ba hoa thêm vài câu nữa cũng được: "Lý Nhị, ngươi có nhớ trước lúc chúng ta gặp nhau có nhà Lưu phủ bị Vạn Hoa Mộng ép hôn không?"
Lý Nhị gật đầu: "Nhớ chứ, sau đó ta nghe nói cả nhà Lưu phủ đều mất tích, bị Vạn Hoa Mộng mang đi nuôi cổ."
Triệu Miên hời hợt nói: "Ta đã tìm được họ rồi."
"Hả?" Lý Nhị hơi ngạc nhiên: "Ngươi tìm được họ trong Nam Cung à?"
Triệu Miên đáp: "Không, ta tìm được họ ở vài huyện cách thành không xa."
Mấy ngày qua, đầu tiên Thẩm Bất Từ đi theo như Triệu Miên phân phó, theo dân thôn Trần gia đến huyện thành, đợi đến lúc các thôn dân hẹn với khách hàng lớn.
Tuy khách lớn này ăn mặc có phần đơn giản nhưng trông khác hoàn toàn với dân thôn bình thường, vung tay cực kỳ xa xỉ, một lần mua lương thực sẽ cho đến bảy tám người ăn.
Thẩm Bất Từ không do dự theo dõi đến chỗ ẩn náu của người này, quả nhiên, hắn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc --- Lưu Chuẩn, quản gia đã từng tiếp đón họ ở Lưu phủ.
Lưu Chuẩn dắt theo vài hạ nhân của Lưu phủ, tự xưng là một nhà chạy nạn đói và đang sống tạm ở một nơi.
Sau đó Thẩm Bất Từ điều tra thêm vài huyện thành nhỏ lẻ quanh kinh đô, đều thu hoạch được một số kết quả. Mỗi một nơi đều có người của Lưu phủ ẩn náu, cộng lại có hơn trăm người, nhưng hắn vẫn không tài nào nhìn thấy bóng dáng Lưu lão gia, Lưu phu nhân và những người chủ nhân khác ở đâu.
Thẩm Bất Từ suy đoán, có thể gia đình Lưu lão gia ẩn náu còn bí mật hơn nữa, phải điều tra sâu hơn. Hắn không có nhiều thời gian như vậy nên để lại một ít người điều tra, còn mình thì đến kinh đô gặp điện hạ.
"Những người ở Lưu phủ này không hề bị đuổi giết mà cũng không có dấu hiệu trúng độc." Triệu Miên nói: "Vậy tại sao họ lại chạy trốn?"
Lý Nhị suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể Lưu phủ lo sợ vì sự kiên Lưu cô nương treo cổ tự vẫn sẽ khiến Vạn Hoa Mộng giận chó đánh mèo nên đã chạy trước?"
Triệu Miên gật đầu đồng ý: "Có thể, hoặc cũng cũng thể là có người đã xúi họ làm như vậy. Cốt là để Vạn Hoa Mộng sẽ mang tiếng xấu, quét một vết bút vào những việc xấu của Vạn Hoa Mộng, đặt nó vào đúng hoàn cảnh mà thôi."
Lý Nhị cười nói: "Suy nghĩ của ngươi rất thú vị. Nếu đúng là vậy thì chúng ta và những kẻ này phải cảm ơn ngươi rồi, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn."
À, còn phải ở đây vờ vịt với hắn nữa chứ.
"Thêm một chuyện thú vị hơn nữa." Triệu Miên mỉm cười: "Trên đường tìm Lưu gia chúng ta còn tìm thấy một người nữa."
Lý Nhị bị khơi lên sự tò mò: "Ai?"
Triệu Miên nói với Thẩm Bất Từ: "Đưa hắn vào đi."
Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn ra phía cửa.
Một nam nhân bị đẩy vào, hắn có dáng người rất cao, làn da đen nhẻm như đã sống ở sa mạc lâu ngày. Mặc dù hắn là người cao nhất trong phòng nhưng lại còng lưng, sợ hãi rụt cổ cúi đầu xuống, ánh mắt như tê liệt không dám nhìn ai, bộ dạng vất vả khổ sở như đã làm việc cả đời người.
Lý Nhị hơi nhướng mày lên.
Chu Hoài Nhượng nhìn sang Lý Nhị sau đó nhìn sang nam nhân kia, giống như nuốt phải quả trứng vịt, miệng há hốc ra: "Cái này..."
---- Nam nhân này trông giống hệt Lý Nhị.
Thẩm Bất Từ đã điều tra rất kỹ và có thể xác nhận người này chính là Lý Nhị làm cá hai mươi năm, vị hôn thê đã chết, hàng thật giá thật.
Vài ngày trước có một người lạ mặt đã tìm tới gã, cho gã số tiền mà gã phải giết đến tám ngàn con cá mới có được rồi yêu cầu gã phải rời khỏi Trùng Châu, càng xa càng tốt, tốt nhất là lên thuyền ra biển sang bờ bên kia.
Trước khi đi người lạ mặt này còn khiêm tốn thỉnh giáo gã về kỹ xảo làm cá. Phải nói rằng người lạ mặt này rất có tài làm cá, chỉ sau nửa giờ thực hành hắn đã có thể cầm giao giết cá một cách dễ dàng hoàn toàn có thể lừa gạt người ngoài nghề một cách dễ dàng.
Chu Hoài Nhượng kích động, chỉ vào Lý Nhị nói: "Lý Nhị, còn nói là ngươi không dịch dung hả?"
Lý Nhị tự tin đáp: "Ta chưa từng nói như vậy bao giờ."
Chu Hoài Nhượng hỏi: "Vậy ngươi có thừa nhận mình dùng mặt người khác không?!"
Lý Nhị khoanh tay: "Thừa nhận."
Lý Nhị thừa nhận dễ dàng làm cho Chu Hoài Nhượng không biết phải mắng hắn thế nào nữa. Cậu khựng lại trong chốc lát sau đó quay sang Triệu Miên, giận dữ một cách đường đường chính chính hơn: "Công tử, tên này đúng là âm hiểm, trăm ngàn lần chúng ta không thể kết minh với hắn được."
Triệu Miên giơ tay lên cho đưa Lý Nhị thật ra ngoài, y quay sang nhìn Lý Nhị giả rồi hỏi: "Giờ ngươi tự thú nhận hay để ta ép ngươi phải thú nhận?"
Lý Nhị hỏi: "Ngươi muốn ta thú nhận gì cơ?"
"Ngươi luôn miệng nói muốn kết minh với ta nhưng không chịu lộ mặt, ta không nhìn ra được thành ý của ngươi thì làm sao có thể tin tưởng đây."
Lý Nhị cười: "Coi như ta thừa nhận đi, sao ngươi biết ta nói thật hay giả."
"Ngươi không cần phải nhọc lòng vì điều đấy." Triệu Miên nói: "Ta tự có cách của mình."
Lý Nhị cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, nét mặt vô cùng khó đoán, cuối cùng giống như hạ quyết tâm cực lớn, nói: "Được rồi, vậy ta nói, thật ra..."
Lý Nhị nói một nửa đến phần thông tin quan trọng thì dừng lại, rõ ràng là muốn tạo ra bầu không khí căng thẳng.
Thậm chí Triệu Miên không thèm để ý đến hắn, cứ tiếp tục uống trà của mình.
Không ai cổ động nên hắn đành phải hít sâu một hơi: "Thật ra ta là người Tây Hạ."
Triệu Miên hờ hững: "Ồ"
Lý Nhị tiếp tục nói: "Ta ấy, vốn là cấm vệ quân nhất đẳng trong hoàng cung Tây Hạ. Sau khi Tây Hạ vong quốc ta may mắn sống sót đến hôm nay rồi mang theo cấm vệ quân đến Đông Lăng ẩn nấp hai năm, chờ cơ hội tốt để phục quốc. Ta không muốn lấy gương mặt thật để gặp người vì sợ nằm vùng Bắc Uyên nhận ra ta."
Chu Hoài Nhượng hỏi: "Tại sao phải là Đông Lăng?"
"Nếu không thì đi đâu được?" Lý Nhị tự giễu nói: "Bắc Uyên hay Nam Tĩnh? Tây Hạ đã bị Bắc Uyên tiêu diệt, ngoài mặt có vẻ như Nam Tĩnh không tham gia nhưng cũng đã lén tiếp ứng cho Bắc Uyên rất nhiều binh khí và lương thực. Bốn chữ 'Lang bái vi gian' này coi như đã được hai nước nam bắc dùng rõ ràng rồi. Chỉ Đông Lăng từng có mối quan hệ tốt với Tây Hạ thì mới có thể chứa được người Tây Hạ di dân mà thôi."
* Lang hạ vi gia: Cấu kết nhau làm việc xấu
Hiếm khi Chu Hoài Nhượng thông minh đột xuất: "Ngươi nói vậy có đúng không? Chứng cứ đâu?"
Lý Nhị đáp: "Cấm vệ quân Tây Hạ ai cũng có một miếng ngọc bài tùy thân. Mỗi người một tấm, thiên hạ vô song."
Triệu Miên đã từng nghe nói đến chuyện này, quả thực là vậy.
Chu Hoài Nhượng vươn tay, xòe lòng bàn tay ra: "Đưa đây."
"Ta không mang."
Chu Hoài Nhượng cố chấp nói: "Không mang thì là không có!"
Lý Nhị cười: "Mang mới càng khả nghi chứ. Ta chủ động tìm các ngươi còn mang theo ngọc bài tượng trưng cho thân phận, bị các ngươi tìm ra thân phận chẳng phải là lộ rồi sao, rõ ràng là đáng cố ý dẫn các ngươi phát hiện. Ngươi tin không, nếu giờ ta giao ngọc bài thì công tử nhà ngươi sẽ bảo ta nói dối đấy."
Chu Hoài Nhượng nghĩ nghĩ, hình như cũng có lý nhỉ. Cậu hỏi: "Vậy ngọc bài của ngươi ở đâu?"
Lý Nhị nhàn nhạt nói: "Trùng Châu."
Chu Hoài Nhượng vội vàng nói: "Từ kinh đô đến Trùng Châu ít nhất phải mất đến sáu ngày!"
Lý Nhị gật đầu: "Đúng vậy."
Chu Hoài Nhượng tức giận: "Rõ ràng là ngươi đang trì hoãn thời gian."
Triệu Miên biết Chu Hoài Nhượng nhìn ra được, và ngay cả khi y cử người đến Trùng Châu lấy ngọc bội cũng không thể xác nhận danh tính của Lý Nhị trong sáu ngày tới.
Nhưng vấn đề là dù cho có tìm được ngọc bài đó thì có chứng minh được hắn là người Tây Hạ không? Ngọc bài cách chủ nhân, bị cướp cũng được mà.
Chu Hoài Nhượng bị Lý Nhị bắt mũi mãi nên rõ ràng quên luôn điểm mấu chốt. Lý Nhị nói nhiều như vậy nhưng mãi vẫn không muốn tháo lớp mặt nạ đen nhẻm đó xuống.
Lý Nhị giả không phải là Lý Nhị, mượn mặt người khác để nói chuyện là điều chắc như đinh đóng cột. Với phong cách muốn gì làm nấy của Lý Nhị, việc đã đến nước này chắc chắn sẽ không giả vờ tiếp tục kiên nhẫn nữa, trừ phi hắn còn một lý do bất đắc dĩ nào đó.
Lý do tại sao Lý Nhị phải vờ vịt rất đơn giản.
Vì hắn biết, gương mặt của mình mới chính là chứng cứ làm bại lộ thân phận.
Bởi vì Lý Nhị đã từng gặp y, và y cũng đã từng nhìn thấy Lý Nhị.
Bởi vì Lý Nhị biết rất rõ rằng, chỉ cần lộ mặt thì y sẽ nhận ra hắn ngay.
Hai người họ đã biết nhau.
Triệu Miên lớn lên đến mười tám tuổi quen biết vô số người, trong số những người này quả thật đa phần là người Nam Tĩnh, mà rõ ràng Lý Nhị thì không. Nếu loại trừ như vậy thì phạm vi ký ức đã được thu hẹp rất nhiều.
Từ khi hiểu chuyện, Triệu Miên đã được phụ hoàng và Thừa tướng dắt đi tiếp kiếm các sứ thần của nhiều quốc gia. Dù có văn hóa tương đồng với Nam Tĩnh thì Tam quốc cũng có những nơi sâu xa, như là những tiểu quốc Nam Dương hoặc là những quốc đảo phía tây, y cũng đã tiếp xúc qua rồi.
Các sứ thần ngoại bang mà y đã từng gặp không phải một ngàn thì cũng tám trăm.
Trong số mênh mông biển người đó, liệu ai sẽ là Lý Nhị đây?
Lý Nhị che giấu như vậy nghĩa rằng hắn không phải là một tiểu nhân vật vừa gặp sẽ quên, nói không chừng còn để lại cho y một ấn tượng sâu sắc, là 'người quen cũ' mà chỉ cần nhìn thoáng sẽ có thể nhận ra ngay.
Phạm vi lại được thu hẹp thêm một chút nữa.
Lưu phủ mất tích, khinh công Lý Nhị không phải dạng tầm thường, can đảm của hắn cũng không tầm thường, dù cho che giấu đến mức nào đi chăng nữa trong phút chốc lơ đãng cũng sẽ toát ra sự kiêu ngạo thiếu niên, đó là thứ mà dù có dịch dung hắn cũng không thể che giấu được...
Trong đầu Triệu Miên bắt đầu lướt qua từng bóng người, từ người gần nhất, Từ Tây Hạ đến Nam Dương, ký ức ngày càng trở nên xa xôi dần, nhờ trí nhớ kinh người của y mà mọi thứ vẫn rõ ràng như thế.
Cuối cùng, ánh mắt của y dừng lại trên một vài người. Chỉ còn lại, chỉ có thể phán đoán bằng trực giác của mình.... đoán xem nào.
Sẽ là ai đây.
Sương mù trong mắt Triệu Miên dần tan đi, y nhìn Lý Nhị một cách kiên định, im lặng hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng: "Ta sẽ phái người đi tìm ngọc bài mà ngươi nói."
Đột nhiên Triệu Miên nói chuyện dễ dàng như vậy khiến Lý Nhị hơi ngạc nhiên: "Thật hay đùa đấy?"
Triệu Miên nở một nụ cười lễ độ với hắn, đó là nụ cười thường thấy của y khi đối diện với các sứ thần: "Thật."
Lý Nhị chần chờ một lát, vẻ mặt vô thức trở nên chân thành hơn: "Thật ra, dù cho ta là ai thì việc ta muốn đến đây và diệt trừ Vạn Hoa Mộng cũng giống ngươi thôi, ngươi không thể nghi ngờ được."
Triệu Miên từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Nếu ngươi đã là người Tây Hạ, nên biết tại sao Tây Hạ lại chết."
"Ngươi nhắc tới chuyện này làm ta đau lòng lắm." Lý Nhị buồn khổ nói: "Ta đã trải qua mười một đời hoàng đế trong triều đại Tây Hạ này, quốc gia hưng thịnh hơn hai trăm năm, hai năm trước bị Bắc Uyên tiêu diệt."
Triệu Miên hỏi lại: "Vậy ngươi có biết kẻ cầm đầu diệt Tây Hạ là ai không?"
Lý Nhị xiết chặt nắm đấm: "Tất nhiên là tên Uyên đế điên loạn kia rồi."
Triệu Miên khẽ hừ một tiếng: "Uyên Đế rõ ràng là thủ phạm, nhưng chuyện Tây Hạ vong quốc nhanh như vậy là vì một người khác."
Lý Nhị hỏi: "Ai?"
Triệu Miên chậm rãi nói: "Hai năm trước, Bắc Uyên tiến quân về phía tây, cả đường đi tựa như cơn lốc xoáy mãi cho đến Linh Châu. Tây Hạ tử thủ tại Linh Châu, Bắc Uyên mất vô số quân, ngựa, tiền và lương thực nhưng vẫn tấn công Linh Châu trong một khoảng thời gian dài."
"Ngay khi quân Uyên đã trở nên túng quẫn, tình hình chiến tranh bỗng nhiên diễn biến một cách không thể nào ngờ tới."
"Chủ tướng thủ thành Linh Châu chết bất đắc kỳ tử không báo trước. Ngay sau đó, Linh Châu trở nên hỗn loạn, cửa thành mở toang ngay giữa đêm khuya, quân Uyên tràn vào trong nội thành."
"Sau khi quân Uyên kéo vào thành thì đó đã là vùng đất không người ở. Nòng cốt quân Tây Hạ tan rã nên không còn sức chống trả. Quân Uyên chiếm đóng tại thành Linh Châu nửa năm, trận chiến cuối cùng cũng chỉ mất hai ngày một đêm đã chiếm được phòng thủ Tây Hạ ở Linh Châu."
"Người mở cửa thành không ai khác chính là tên tướng quân một tay hắn đề bạt, người ở tiền phương thân tín nhất của hắn, hình như tên là..." Triệu Miên dừng lại, vờ như đang suy tư: "Tên là Diệp Kiêu."
"Đồn rằng sau khi Diệp Kiêu làm xong những chuyện đó, hắn đã dẫm lên xác của chủ tướng - kẻ bị hắn ám sát bằng chính đôi giày của mình, khi hắn trèo lên cổng thành, trên người còn khoác chiếc áo choàng đỏ sậm, nhìn xuống núi thây biển máu dưới thành, chỉ nói một câu ---- Xuẩn."
"Quả là một kẻ cuồng vọng phách lối đáng giận."
"Sau này, mọi người mới phát hiện ra, Diệp Kiêu thật ra không phải tên là Diệp Kiêu mà là đứa con trai thứ hai của Uyên đế, Bắc Uyên Hằng Vương chỉ mới mười sáu tuổi. Vì được phong làm phương khi tóc còn để chỏm nên người đời gọi hắn là tiểu vương gia."
"Sau trận chiến này, danh tiếng tiểu vương gia càng vang xa hơn, danh lợi đều đổ về phía hắn. Uyên đế càng vui mừng khôn xiết, gọi hắn là vũ khí sắc bén của quốc gia, tự tay mình bồi dưỡng hòng sau này nắm giữ toàn bộ quyền của Phụ Tuyết Lâu." Triệu Miên cười nhẹ một tiếng, nói như thể đang xem kịch: "Ta còn nghe nói, vị thái tử Bắc Uyên khá bất mãn với việc này, thành ra giữa huynh đệ với nhau còn có những hiềm khích không nhỏ."
"Sau khi Linh Châu thất thủ, Tây Hạ cũng không còn thành để phòng thủ, càng không có tướng để dùng, chưa đầy ba tháng đã bị quân Uyên công phá quốc đô, Cấm vệ quân thà chết không hàng nhưng khó mà khôi phục lại được. Hoàng cung rơi vào thế thất thủ, đế hậu trẻ tuổi dùng kiếm tự vẫn, còn những người trong hoàng thất đều bị bắt lại. Sau hai trăm năm Tây Hạ cũng đã vong quốc."
Triệu Miên nói về câu chuyện của hai năm trước nhưng suy nghĩ của y lại lạc trôi về Nam Tĩnh sáu năm trước.
Năm đó sứ thần Bắc Uyên đến thăm, phụ hoàng mở tiệc xuân tại lâm viên. Y tuần thục mang theo phóng thái của một vị thái tử lễ nghi vốn có tháp tùng bên cạnh người.
Lúc chủ và khách đều đang vui vẻ, một chiếc áo choàng da trăn màu đen chợt bất ngờ rơi vào tầm mắt của y.
"Thuở nhỏ, bản vương nhỏ tuổi vô tri nên còn nhiều mạo phạm với điện hạ. Nay từ đường xa mà đến, thân tặng người viên minh châu, gối du tiên mong điện hạ vui vẻ nhận, rộng lòng tha thứ cho tội của bản vương năm đó."
Giọng thiếu niên trong trẻo, ngữ khí lang lảnh giống như cây ngô đồng vừa trổ vừa khéo ngày xuân.
Triệu Miên mặc triều phục màu vàng khẽ ngước mắt lên, y bắt gặp một đôi mắt như hoa đào xào xạc trong gió nhẹ.
Tựa như chỉ vừa tựa vào lan can ngóng nhìn mà thời thiếu niên đã trôi qua.
...
Triệu Miên không nghĩ nữa không cười nữa, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Lý Nhị.
Lý Nhị cũng quay đầu lại nhìn y, đôi mắt đó sáng như ngọn đuốc, ánh mắt là sự hưng phấn khó mà kiềm chế được, dường như ngay lúc này đây hắn trẻ ra mười tuổi, như cái thời thiếu niên bên cạnh Triệu Miên, vì cuối cùng cũng tìm được bạn đồng trang lứa nào hào hứng không ngừng.
Triệu Miên nhìn chằm chằm vào đôi mắt quen thuộc của Lý Nhị, từ từ nói ra một câu: "Ta hỏi ngươi, Lý Nhị, ngươi là tiểu vương gia của Bắc Uyên nhỉ."
-------------
Miên Miên: Nhận đi!