Hai Vị Hoàng Đế Yêu Nhau Như Thế Nào?

Chương 10: Phụ Tuyết Lâu Bắc Uyên, Ngụy Chẩm Phong tham kiến




Edit: Phương Na | Beta: Phương June

***

Phụ Tuyết Lâu Bắc Uyên, Ngụy Chẩm Phong tham kiến.

Trong phòng yên lặng một lúc lâu.

Đừng nói là sửng sốt trong chốc lát, Chu Hoài Nhượng cũng ngây ngẩn cả người, đến cả Thẩm Bất Từ, người luôn có thể theo kịp mạch suy nghĩ của Thái tử điện hạ cũng hơi kinh ngạc.

Thẩm Bất Từ biết rằng Điện hạ luôn nghi ngờ đằng sau tất cả những gì họ chứng kiến ​​​​ở Đông Lăng có bóng dáng của thế lực Bắc Uyên, y từng giao thủ với người của Lý Nhị, chỉ nhìn thân thủ cũng đoán được bọn họ không phải người tầm thường mà là thần trong chốn chợ búa.

Nhưng y không biết điện hạ suy ra từ Bắc Uyên đến Phụ Tuyết Lâu bằng cách nào, rồi lại tìm thẳng đến Hằng Vương ở Bắc Uyên ra sao.

Người không nhịn nổi phải phá vỡ sự trầm mặc này đầu tiên là tên ngốc bạch ngọt Chu Hoài Nhượng: "Ý người hắn, hắn, hắn là Ngụy..."

Chu Hoài Nhượng chợt hiểu ra, nếu tên giết cá thật sự là tiểu vương gia của Bắc Uyên, lúc nói chuyện riêng cậu ta đã gọi thẳng tên điện hạ là Ngụy tới, Ngụy đi thì thôi đi, nhưng làm như vậy trước mặt người khác thì thật sự là làm mất lễ nghi của một nước lớn.

Nhưng mà bọn họ đã làm đến mức này rồi, mặt mũi cũng đã xé rách rồi, có cần phải giữ lễ nghi nữa không?

Chu Hoài Nhượng nhất thời không chắc nên ngập ngừng ngậm miệng lại.

Lý Nhị trả lời câu hỏi của Chu Hoài Nhượng thay Triệu Miên.

"Đương nhiên không phải." Lý Nhị mở miệng, lại trở về dáng vẻ thường ngày. Dường như sự hưng phấn vừa rồi chỉ là ảo giác, càng nghĩ càng thấy buồn cười, cuối cùng hắn bật cười nói: "Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Nếu ta là tiểu vương gia của Bắc Uyên, lúc ở Đông Lăng bị Vạn Hoa Mộng ức hiếp đến mức này ta đã phái năm vạn thiết kỵ Bắc Uyên đến trấn áp Đông Lăng, ép Vạn Hoa Mộng giao ra thuốc giải, còn phải gọi ta là cha rồi, sao lại phải đáng thương ở đây van xin các ngươi liên minh hai đánh một với ta."

Triệu Miên nghĩ thầm rằng bây giờ Bắc Uyên có cái rắm chứ ở đó mà năm vạn kỵ binh, vất vả đánh trận mười mấy năm mới diệt được Tây Hạ, chẳng lẽ Bắc Uyên không cần nghỉ ngơi dưỡng sức à.

Dù muốn tiếp cận Đông Lăng đi nữa thì đó cũng là chuyện của quân tinh nhuệ Nam Tĩnh.

Triệu Miên không hy vọng Lý Nhị sẽ nói thật với mình, nhưng Lý Nhị có thừa nhận hay không là một chuyện, y có hỏi hay không lại là chuyện khác. Chỉ cần y hỏi, trong lòng Lý Nhị biết rõ rồi thì cũng nên chú ý đến thân phận của nhau một chút.

Tuy nhiên, Lý Nhị có một câu mà hắn vẫn tin tưởng. Khi đối đầu với Vạn Hoa Mộng ở nơi đất khách, họ nên đứng cùng lập trường.

"Vậy là ta đã đoán sai." Triệu Miên nhìn chung quanh: "Biểu cảm này của các người là sao, ta chỉ thuận miệng nói thôi mà, đừng nghiêm túc quá."

Chu Hoài Nhượng không khỏi nói thầm trong lòng: Ngài nói một hơi nhiều như vậy, quên luôn phong thái của một Thái tử điện hạ quý chữ như vàng, trông chả giống thuận miệng nói tí nào.

"Nếu ngươi không phải quyền quý của Bắc Uyên, vậy ta cũng không cần cố kỵ gì." Triệu Miên đứng dậy nói: "Liên minh thì miễn nhưng nhận chủ thì được. Nếu sau này ta làm lớn, ngươi làm nhỏ, ngươi phải quỳ xuống để nói chuyện với ta, tuân lệnh ta, hiểu chưa."

Lý Nhị: "..."

Dáng vẻ không nói nên lời của Lý Nhị cuối cùng cũng khiến Triệu Miên thoải mái được một lần. Tự Lý Nhị nói mình không phải, không liên quan gì đến y.

Triệu Miên: "Nói đi."

Lý Nhị: "À."

Một tiếng "À" đơn giản y như lúc phụ hoàng hắn qua loa để đối phó với Thừa tướng vậy, Triệu Miên cũng hào phóng không thèm so đo với Lý Nhị.

Triệu Miên ném Lý Nhị cho Thẩm Bất Từ để huấn luyện từ từ, nói với hắn: "Coi chừng hắn, tìm cho hắn một chỗ ở. Nhớ kỹ, đừng cho hắn có cơ hội tiếp xúc với Chu Quảng Thâm."

Thiên Cơ Viện tốn không ít tâm huyết mới khiến những nhãn tuyến ngầm này bén rễ ở Kinh đô Đông Lăng, nếu bị Lý Nhị phát hiện ra thì mất nhiều hơn được.

"Vâng." Thẩm Bất Từ dừng một chút, hỏi: "Điện hạ, người từng gặp Bắc Hằng Vương chưa?"

Thẩm Bất Từ đăm chiêu từ nãy đến giờ rồi đưa ra kết luận—— Có lẽ Điện hạ biết Hằng Vương của Bắc Uyên, vậy nên mới đưa ra phán đoán ngay lập tức.

Triệu Miên gật đầu: "Đã gặp hắn hai lần. Nếu Cô nhớ không lầm, lần lượt là lúc cô với hắn sáu tuổi và mười hai tuổi."

Thẩm Bất Từ lại hỏi: "Xin hỏi điện hạ, tính cách của Bắc Hằng Vương có giống với Lý Nhị không?"

Triệu Miên trầm ngâm hồi lâu nhưng lại đưa ra một câu trả lời mơ hồ: "Khó nói, hắn..." Triệu Miên thực sự không biết nên miêu tả như thế nào: "Bỏ đi."

Chu Hoài Nhượng ở một bên không nhịn được nói: "Điện hạ, tên mổ cá... không, Lý tiên sinh thật sự là tiểu vương gia của Bắc Uyên ạ."

Triệu Miên cười lạnh một tiếng: ""Lý công tử", dễ nghe thật đó. Nếu đúng vậy thì ngươi có muốn làm thư đồng của hắn luôn không?"

Chu Hoài Nhượng kinh sợ, liên tục xua tay: "Thần không muốn, cả đời này thần chỉ làm thư đồng cho một người, đó là Thái tử điện hạ người!"

Triệu Miên liếc cậu một cái, ngữ khí dịu đi một chút: "Ngươi thấy hắn thế nào?"

Chu Hoài Nhượng cái khó ló cái khôn, tìm được một câu trả lời vạn năng: "Người thấy sao thì thần thấy vậy ạ."

Triệu Miên chỉ ra: "Ngươi không nghe hắn nói à, hắn tự xưng là người Tây Hạ, hận Bắc Uyên đến tận xương tủy. Ngươi tự ngẫm lại xem."

Chu Hoài Nhượng rối cả lên, sau khi Triệu Miên rời đi, cậu lấy lòng Thẩm Bất Từ để xin giúp đỡ: "Lão Thẩm... Không, Thẩm ca, huynh nghĩ điện hạ đang nghĩ thế nào?"

Thẩm Bất Từ nói: "Tự hiểu đi."

Chu Hoài Nhượng hai tay ôm đầu, đau khổ kêu rên: "Đau đầu quá đi."

Triệu Miên trở lại Chu phủ, gọi Chu Quảng Thâm đến hỏi xem liệu gã có tìm thấy bất kỳ manh mối nào về mật thám Bắc Uyên đang ẩn nấp ở kinh đô Đông Lăng nhiều năm qua hay không.

Chu Quảng Thâm xấu hổ nói không. Gã thật sự cảm giác rằng sau tất cả những chuyện lớn nhỏ xảy ra ở kinh đô đều có bóng dáng của thế lực Bắc Uyên đứng sau thúc đẩy, nhưng những tên Bắc Uyên này cực kỳ thận trọng, lúc ra tay cũng rất hiếm khi để lại dấu vết.

Không phải Chu Quảng Thâm chưa từng điều tra, nhưng dù có tra thế nào thì họ cũng chỉ có thể tra ra số ít những kẻ không mấy quan trọng mà thôi.

"Được rồi." Triệu Miên nói: "Ngươi chọn ra người quan trọng nhất trong đó cho Cô."

Sáng sớm hôm sau, Triệu Miên đưa Chu Hoài Nhượng và những người khác đến nơi ở tạm thời của Lý Nhị.

Đây là một nơi tốt mà Triệu Miên đã đặc biệt tìm cho Lý Nhị, nó nằm trong một con hẻm gần Câu Lan viện, nơi hoa bướm nổi danh trong kinh.

Con hẻm được những người hàng xóm gần đó đặt biệt danh là "Hẻm ngoại thất", trong hẻm đều là những nam nữ trong chốn phong trần đã được chuộc thân nhưng tạm thời không tiện đưa về nhà, nói cách khác, đó là ngoại thất không mấy sạch sẽ của thương nhân và quan lại.

Mặc dù Đông Lăng không phải là một nước trọng lễ nghi như Nam Tĩnh, nhưng đã lưu lạc phong trần còn làm ngoại thất cho đàn ông đã có gia thất đàng hoàng thì cũng bị người ta phỉ nhổ, người bình thường đi qua đây đều bịt mũi, nhíu mày và đi vòng qua.

Bị trở ngại bởi thân phận của Lý Nhị nên Triệu Miên thực sự không tiện đè hắn xuống đánh, thế nhưng châm biếm một chút thì vẫn được.

Không nghi ngờ gì nữa, Triệu Miên sắp xếp cho Lý Nhị ở đây chính là có ý muốn hạ nhục hắn.

Nghe nói, hôm qua lúc Lý Nhị dọn vào, rất nhiều dân địa phương đã vây quanh xì xào bàn tán. Chưa đầy nửa ngày, Lý Nhị đã nổi tiếng khắp khu quanh Câu Lan viện.

"Đúng là rừng lớn thì chim gì cũng có, sống hơn nửa đời người rồi, lần đầu tiên ta thấy có một nam kỹ vừa cao vừa đen như vậy—— Rốt cuộc là lão gia, thiếu gia nhà ai ăn mặn dữ vậy?"

"Cái tên này trời sinh cao to vạm vỡ, tay chân đầy đủ, sao lại không tự nuôi sống bản thân mà nhất định phải làm cái nghề này vậy chứ, đúng là xấu hổ mà!"

"Nếu ta là cha mẹ của hắn, có khi ta sẽ tức đến tự chôn sống mình luôn."

Vốn Triệu Miên còn tưởng khi bị đưa đến nơi như thế này Lý Nhị sẽ không còn mặt mũi nào gặp người khác, thầm mắng y quá đáng. Không ngờ khi bước vào sân, y lại ngửi thấy mùi thơm của đồ nướng.

Chỉ thấy Lý Nhị đang nướng cá trong sân, một tay quét dầu, một tay thêm gia vị, thỉnh thoảng phe phẩy chiếc quạt hương bồ, khí thế ngất trời.

"A, công tử đến rồi." Lý Nhị ngồi ở trên băng ghế nhỏ, khẽ nâng cằm: "Có cần ta quỳ xuống hành lễ không?"

Triệu Miên vẻ mặt kiêu ngạo: "Cần."

Lý Nhị "Chậc" một tiếng: "Ngươi đúng là không khách sáo tí nào. Thiếu nợ ngươi trước đã, nướng cá xong ta sẽ quỳ."

Triệu Miên cười khẩy: "Có vẻ ngươi ở đây rất nhàn nhã ha."

"Tàm tạm thôi, còn phải sống mà."

Triệu Miên liếc nhìn món cá nướng đang xèo xèo trên bếp, trông rất ngon mắt: "Ngươi có biết bên ngoài đang bàn tán gì về ngươi không?"

"Ta biết." Lý Nhị hời hợt đáp: "Hôm qua bọn họ thảo luận rất ầm ĩ, sáng nay ở cửa viện còn có một tên ma men mắng ta vô liêm sỉ, nói nhất định là ta phải có tuyệt kĩ mới được người ta coi trọng mà nuôi ở đây."

Triệu Miên khá hài lòng với hành vi của tên ma men: "Vậy mà ngươi còn nhàn nhã nướng cá?"

"Có phải ngươi không bao giờ hạ nhục người khác không, thưa công tử?" Lý Nhị cười hắn: "Ngươi muốn làm nhục ta, nhưng lại để ta ở trong viện tốt như vậy, cho ta ăn uống, bị mấy tên râu ria mắng thì có sao đâu? Bị mấy tên đó mắng ta cũng không mất miếng thịt nào — ngươi nghĩ lại xem."

Triệu Miên trầm mặc phản bác: "Rõ ràng là mặt ngươi quá dày, liên quan gì đến ta."

Lý Nhị tỏ ra cần cù, dạy dỗ hăng say không biết mệt: "Nếu muốn làm bẽ mặt ai đó, ngươi phải nắm chuẩn đâu là điểm yếu của hắn. Ví dụ, khiến một con hát luôn kiêu ngạo vì giọng hát của mình không thể cất giọng hát được, hoặc khiến một văn nhân không chịu khom lưng vì năm đấu gạo phải khóc lóc van xin ngươi cho hắn năm đấu gạo." Lý Nhị ngẩng đầu nhìn hắn: "Hoặc là bắt một công tử quý giá không ai bì nổi như ngươi phải quỳ xuống."

Triệu Miên nheo mắt, nhớ lại tình cảnh lúc đó, y ước gì mình có thể tát Lý Nhị hai cái cho hai khóe miệng hắn rách ra luôn.

Phụ hoàng không thích giết người, cũng không thích tra tấn người nên không tránh khỏi có chút ảnh hưởng đến y. Từ nhỏ đến lớn y chưa từng đại khai sát giới, nhưng khi thịnh nộ lấn át lý trí, y rõ ràng đã động sát khí.

Sau khi tỉnh táo lại, y tự an ủi mình rằng tội của Lý Nhị không nghiêm trọng đến vậy, hơn nữa y đã tát hắn rồi, còn bắt hắn quỳ bao nhiêu lần, miễn cưỡng xem như hòa nhau rồi.

Nhưng không biết vì sao mà y luôn thấy mình là người chịu thiệt, sau này dù trước mặt y, Lý Nhị có thấp kém đến đâu thì y vẫn luôn thua thiệt.

Đến giờ y mới hiểu được, Lý Nhị và y là hai loại người khác nhau. Trong mắt y quỳ là nhục nhã, bị tát, bị oan là nhục nhã, nhưng với Lý Nhị mà nói, quỳ xuống không quan trọng, bị vu cho là một ngoại thất lấy sắc hầu người cũng không quan trọng, miễn là điều đó không cản trở đến chính sự thì hắn sẽ không tức giận.

Nếu muốn khiến Lý Nhị khó chịu, mấu chốt vẫn là hai chữ "Tru tâm".

Rất đơn giản, điểm đau và điểm yếu của Lý Nhị không dễ tìm, đó là lý do tại sao hôm nay y lại đến đây.

"Nghe quân nói một buổi, ta đúng là có được lợi ích không nhỏ." Triệu Miên quay đầu nói: "Mau ăn cá của ngươi đi, ăn xong thì theo ta đến một nơi."

Lý Nhị đáp lại, mỉm cười và tiếp tục rắc thêm gia vị lên cá.

Haiz, còn cho hắn thời gian ăn cá nữa, tiểu thiếu gia này đúng là tàn nhẫn không nổi mà.

Một nhóm người đi xe ngựa ra khỏi thành, đến ngoại ô cách kinh thành mười lăm dặm, Triệu Miên đưa Lý Nhị lên một ngọn đồi nhỏ, đứng trên đỉnh đồi, nhìn về con đường nhỏ dẫn vào kinh thành.

Con đường này tuy là đường tắt nhưng lại quá hẻo lánh, rất ít người qua lại.

Mấy người đứng đó một hồi, Lý Nhị hỏi: "Chúng ta đang đợi cái gì?"

Triệu Miên nói: "Đợi "Kẻ thù" của ngươi đó."

Lý Nhị nhìn Triệu Miên, khuôn mặt trông có vẻ bình tĩnh của thiếu niên dường như đang che giấu sự mong đợi với trò vui sắp đến.

Dường như tiểu thiếu gia có tâm trạng không tồi, đó cũng không phải là chuyện tốt gì với hắn.

Họ đợi khoảng chừng một nén hương, rốt cuộc đã có một bóng dáng xuất hiện ở cuối đường.

Đây là một đội ngũ áp tiêu, tổng cộng có hai xe hàng và năm sáu tiêu sư hộ tống, những người này đều là lưng hùm vai gấu, bên hông đeo dao, nhìn qua là biết toàn là khách giang hồ lâu năm.

Trong đó có một người khá bắt mắt, người này khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt rắn rỏi có dấu vết dãi dầu sương gió, mắt thường cũng có thể thấy vài vết sẹo. Quan trọng nhất là hắn chỉ có một cánh tay, bên phải từ bả vai trở xuống hoàn toàn trống không.

Lúc Lý Nhị thấy rõ mặt người nọ, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, toàn thân lạnh xuống, không còn vẻ nhàn tản như lúc nướng cá trong viện nữa.

Triệu Miên thu hết phản ứng của hắn vào mắt, tâm trạng rất tốt, khóe môi hơi nhếch lên: "Ngươi biết hắn ta sao?"

Lý Nhị, người luôn nói nhiều lại im lặng không nói.

"Để ta cho ngươi biết hắn là ai." Giọng nói của Triệu Miên lẫn trong gió nhưng lại lọt vào tai Lý Nhị rất rõ: "Người này tên là Tôn Tọa, quê ở Thịnh Kinh Bắc Uyên, ba năm trước từng tòng quân và trở thành một cung thủ bình thường trong quân đội chinh Tây của Bắc Uyên."

"Tôn Tọa thiện kỵ xạ, trong một trăm bước là bách phát bách trúng. Trong trận Lộc Dương, chỉ với một mũi tên, Tôn Tọa đã giương cung bắn trúng con ngựa của đại tướng quân Tiêu Kỳ của Tây Hạ trong trận hỗn chiến và làm trọng thương tướng địch. Tây Hạ như rắn mất đầu, thất bại thảm hạ Sau trận Lộc Dương và buộc phải lui về giữ Linh Châu."

"Một nhân tài như Tôn Tọa lẽ ra phải quân công chất đống, thăng quan tiến tước. Đáng tiếc, trong trận chiến công hãm Linh Châu kế tiếp, Tôn Tọa vô tình bị mất cánh tay phải, từ đó không còn cơ hội giương cung nữa. Con đường chinh Tây từ đây kết thúc, dù có không cam lòng cũng chỉ có thể nhận thưởng ngàn lượng hoàng kim mà trở về cố hương."

"Sau khi trở lại Thịnh Kinh, Tôn Tọa đã mua một tiêu cục, trở thành một tiêu sư. Những năm gần đây, hắn cũng không chịu ngồi yên mà không ngừng vào Nam ra Bắc, đó là lý do tại sao hắn lại xuất hiện ở đây."

Trong lúc Triệu Miên đang nói, Tôn Tọa và những người khác đã đến ngay bên dưới họ, nếu muốn phục kích, chỗ họ đứng chắc chắn là một nơi không thể tuyệt hơn.

"Ngươi nói ngươi là người Tây Hạ, vậy ta cho ngươi một cơ hội." Triệu Miên cười nửa miệng nói: "Ta giúp ngươi giết hắn, báo thù cho đại tướng quân Tiêu Kỳ của ngươi, được không?"

Lý Nhị vẫn im lặng, vẻ mặt u ám và đề phòng.

Giữa hai người, chỉ có tiếng gió.

Triệu Miên nói đến đó là ngừng, cũng không thúc giục Lý Nhị trả lời, hiếm khi bày ra sự kiên nhẫn.

Y có thể cảm giác được khí tức cực thấp trên người Lý Nhị thậm chí đã đến mức giận mà không bộc phát.

Triệu Miên hơi buồn cười.

Lý Nhị giận cái gì, lúc nãy dạy dỗ hắn nói nhiều biết mấy, sao bây giờ lại câm như hến rồi.

Lý Nhị im lặng một lúc rồi đột nhiên mỉm cười, hắn nhìn xuống đám người Tôn Tọa và nói với Triệu Miên: "Lại chơi dương mưu với ta à. Ngươi thích giở trò trắng trợn đến vậy sao?"

Triệu Miên không phủ nhận: "Đối phó với những người như ngươi, dương mưu có tác dụng hơn âm mưu nhiều."

Giọng Lý Nhị lạnh hơn bình thường rất nhiều, cứ như biến thành một người khác vậy: "Ngươi đã biết ta là ai, sao còn thăm dò tới thăm dò lui nữa? Thú vị lắm à?"

Triệu Miên vui vẻ gật đầu: "Thú vị, nhìn ngươi tự vả còn thú vị hơn nhìn ngươi quỳ xuống nữa, ngươi có biết không." Thiếu niên khẽ mỉm cười, từng chữ như dao cắt: "Sắc mặt của ngươi bây giờ cũng chẳng khá hơn khi ta ở trong đám lau sậy là bao."

Lý Nhị gật đầu: "Ừ."

Học đi đôi với hành, hắn không thể không vỗ tay tán thưởng dương mưu tuyệt vời của Triệu Miên.

Triệu Miên không chỉ muốn hắn tự tiết lộ danh tính, mà còn đang muốn nói với hắn rằng chỉ cần bổn thiếu gia muốn thì bổn thiếu gia đây có thể làm bất kỳ chuyện gì với bọn người Tôn Tọa.

Lấy danh nghĩa giúp đỡ để uy hiếp người khác, đẹp mắt thật.

"Nhưng có một điều," Lý Nhị nói: "Dùng dương mưu với ta thì được, nhưng ngươi phải chú ý đến tần suất."

Triệu Miên bất động thanh sắc: "Lừa ta, dù chỉ một lần cũng không được."

Hai người đứng sánh vai, ánh mắt không giao nhau nhưng mái tóc dài phía sau lại bị gió thu xào xạc thổi bay, bất đắc dĩ quay cuồng đan xen vào nhau.

Triệu Miên nhìn không chớp mắt nói: "Ngươi có biết bây giờ ngươi phải làm gì không?"

"Ta biết." Lý Nhị xoay người, chậm rãi giơ tay lên trước mặt Triệu Miên, ​​nhướng mày cụp mắt hành lễ. Động tác tuy tùy ý, nhưng phong phạm vọng tộc không hề suy giảm. "Bắc Uyên Phụ Tuyết Lâu, Ngụy Chẩm Phong tham kiến."