Hai Vị Hoàng Đế Yêu Nhau Như Thế Nào?

Chương 40: Tay thế là phế, sau này không ôm được ai nữa




Triệu Miên theo Ngụy Chẩm Phong rời khỏi tẩm cung, hai người đến trước thiên điện gọi Chu Hoài Nhượng.

Chu Hoài Nhượng còn đang ngái ngủ nhưng điện hạ nói cậu làm gì thì cậu sẽ làm theo. Sau khi cả ba rời khỏi điện, hắn mới dần dần nhận ra hình như tình huống này có hơi lạ.

"Tiểu vương gia," Chu Hoài Nhượng mở miệng nhưng không lên tiếng: "Người đến chính là?"

Ngụy Chẩm Phong không đọc hiểu được khẩu hình miệng của Chu Hoài Nhượng nên quay sang nhìn Triệu Miên theo lẽ thường. Triệu Miên nói đúng chính xác những gì Chu Hoài Nhượng đang nghĩ trong lòng ra: "Cậu ấy hỏi ngươi người nào đến vậy?"

"Không biết chắc nhưng đoán cũng được." Ngụy Chẩm Phong nói: "Muốn tìm được nơi đó, trước hết phải biết hai câu ca dao kia.Cho đến nay chỉ có hai nhóm người trong cuộc, người của chúng ta và người của Hoàng Thành Tư. Sau khi loại bỏ một trong hai, phần còn lại chính là đáp án đúng. Về việc tại sao lúc này họ lại đến thì..."

Triệu Miên đáp: "Vì trước đó họ không có 'chìa khóa' nên mặc dù biết vị trí thì cũng không làm gì được."

Triệu Miên suy đoán, Cố Như Chương nói ra vị trí của địa cung Hoàng Thành Tư, rồi lại lấy 'chìa khóa' đưa cho Nam Cung sơn ở Đông Lăng, chắc chắn có hai nguyên do chính. Thứ nhất, sau khi Tây Hạ bị Bắc Uyên chiếm lấy thì Đông Lăng có vẻ an toàn hơn, không dễ bị Bắc Uyên nhìn thấu. Thứ hai, Cố Như Chương muốn mượn lực của Đông Lăng, cố gắng duy trì hơi tàn cho Tây Hạ càng lâu càng tốt.

Một khi Tây Hạ mất nước, Đông Lăng sẽ bị kẹp giữa hai quốc gia Nam Bắc rơi vào thế chân vạc sẽ càng khó khăn hơn, nên Đông Lăng cần một thế lực gánh thay cho mình sức ép này.

Bởi vậy, Lục Vọng có giúp Hoàng Thành Tư một tay. Hoàng Thành Tư đến thăm địa cung đại mạc một cách đột ngột như vậy, nói không chừng có sự nhúng tay của Thái hậu Đông Lăng trong đó.

Ngụy Chẩm Phong cười khẽ một tiếng: "Hoàng Thành Tư đúng thật là nên cảm ơn nhóm chúng ta mới phải. Nếu không nhờ chúng ta phát hiện ra suối nước nóng của Vạn Hoa Mộng thì bọn họ chỉ có thể đứng ngoài cổng nhìn vào mà thôi."

Triệu Miên hỏi: "Bọn họ có bao nhiêu người?"

"Tầm mười người, nhưng nhân số không quan trọng, quan trọng là..." Ngụy Chẩm Phong hơi ngập ngừng: "Người đến là ai."

Đối phương có hơn mười người mà họ chỉ có ba người, nơi cung điện to lớn này nhất định phải diễn một trận nên trò thôi.

Trước kia Ngụy Chẩm Phong gặp phải tình huống tương tự chỉ cảm thấy kích động hưng phấn không thôi, mong chờ chơi đùa cùng hắn. Nhưng hôm nay việc có kích động hay không cũng không còn quan trọng nữa, hắn chỉ muốn đưa Triệu Miên đến nơi an toàn rồi tính sau.

Chu Hoài Nhượng còn đang tính nói gì đó bỗng nhiên Ngụy Chẩm Phong làm động tác im lặng rồi chỉ ra phía sau cửa. Triệu Miên ngầm hiểu, cầm tay Chu Hoài Nhượng núp sau cánh cửa.

Bọn họ vừa trốn đi, bóng của hai ngọn đuốc xuất hiện trên mặt đất - có người đang đến.

Ba người ngưng thở. Ánh lửa cách họ ngày càng gần, một đôi tay đẩy cửa cung ngay trước mặt họ, Chu Hoài Nhượng nóng lòng không thể yên.

Sau khi mở cửa, hai người không hành động ngay mà dường như đang quan sát động tĩnh. Một lúc sau, họ lần lượt đi vào, người đi trước dẫn đường, người đi sau trông chừng phía sau lưng phòng bị ai đó đánh lén.

Khi người đầu tiên bước vào, Ngụy Chẩm Phong không làm gì cả. Hắn vẫn cứ mai phục trong bóng tối một cách thầm lặng như thể đã hòa vào màn đêm, Mãi đến khi người đàn ông thứ hai vào cửa cung hắn mới hành động.

Một tay bịt miệng mũi của người đàn ông, đồng tử của gã chưa kịp giãn ra đã ngay lập tức bị lưỡi dao lạnh lùng chém ngang cổ. Bó đuốc trong tay gã rơi xuống đất, đồng bọn của gã nghe thấy tiếng động, ngay lúc quay người lại đã bị lưỡi dao của Ngụy Chẩm Phong chém đến.

Máu bắn tung tóe lên người Ngụy Chẩm Phong, một vệt máu xẹt ngang mặt hắn khiến cho hình bóng chàng trai trẻ trong cung điện càng trở nên quỷ quyệt khát máu.

Giải quyết hai người một cách im ắng không một tiếng động, Ngụy Chẩm Phong không kịp lau vết máu đã dứt khoát ra quyết định: "Thế này đi, ta đưa các ngươi ra khỏi đây trước, sau đó..."

"Đừng nói ngớ ngẩn thế." Triệu Miên phản đối. Y ngồi thụt xuống đất, nhịn cơn buồn nôn thô bạo kiểm tra những thứ mà hai thi thể kia mang trên người: "Những người này được chọn để chia ra hành động, vừa khéo bị chúng ta mai phục mà tan."

Trong lòng Ngụy Chẩm Phong hơi động: "Có phải ngươi đã có hoạch cả rồi không?"

Triệu Miên hỏi: "Sau khi những người này đến cung điện dưới lòng đất họ sẽ đi đâu nữa?"

Chu Hoài Nhượng đáp: "Nếu họ đang tìm báu vật, vậy chắc sẽ đến kho chứa đồ chăng?"

Dường như Ngụy Chẩm Phong đang suy nghĩ gì đó: "Ý ngươi là, thiện phòng?"

Triệu Miên ở túi nước của hai người thấy bên trong đã rỗng tuếch, không còn dư một giọt nào: "Chính xác."

Sau khi nhóm người này đến được cung điện dưới lòng đất, có lẽ đã phải trải qua trận bão cát kinh khủng. Với việc một nhóm người băng qua sa mạc mênh mong, khổ sở lắm mới đến được địa cung thì thứ hấp dẫn hơn cả kho báu chính là đồ ăn và nước uống.

Giống như khi Ngụy Chẩm Phong vừa mới đến, ai ai cũng nằm trên giường hắn và nghĩ về chuyện ăn cơm.

Phòng ăn không chỉ dự trữ một lượng lớn ngũ cốc và bột mì mà còn có một chiếc giếng sâu vô cùng quý giá trên sa mạc.

Ngụy Chẩm Phong nhìn thái tử điện hạ ung dung không có vẻ gì là đang vội vã, chợt ý thức được hình như mình đã phạm phải sai lầm.

Triệu Miên không bao giờ là điểm yếu khiến cho hắn phải lo lắng hay một lý do để phải lùi bước. Mà ngược lại, Triệu Miên sẽ chỉ khiến cho cuộc phiêu lưu này càng trở nên thú vị và mạo hiểm hơn mà thôi.

Cảm giác hưng phấn quen thuộc lại dấy lên trong cơ thể, ánh mắt Ngụy Chẩm Phong như sáng bừng lên: "Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì đây, điện hạ?"

Triệu Miên nói: "Đến thiện phòng."

Thiện Phòng nằm sâu trong địa cung, với một người chỉ vừa mới đến thì thật sự không dễ để tìm được. Nấu được mấy bữa nên Chu Hoài Nhượng theo đà bị Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong đưa đến thiện phòng.

Bấy giờ ở thiện phòng có hai người đang ngồi quanh giếng nước chè chén với nhau. Một người trong đó đã ngà ngà say, chân người này đá sang chân người kia: "Được rồi đừng uống nữa, gọi mọi người tới đi, uống nước xong rồi lại tìm cũng được."

Người kia không dám chậm trễ: "Vâng!"

Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong liếc nhìn nhau một cái, lập tức hành động, người trước rút cung bắn tên, người sau giơ kiếm giết chết thêm hai tên nữa, ba người tranh thủ thời gian giấu xác đi, Triệu Miên tìm được chỗ tốt để chuẩn bị mai phục, chỉ cần có người tiếp cận giếng nước sẽ lọt thẳng vào tầm bắn của y. Ngụy Chẩm Phong mang Chu Hoài Nhượng tiếp tục ẩn náu ở chỗ tối.

Không khó để nhận ra những người này đang hành động theo nhóm hai người, nếu không thể giết chết cùng lúc, người còn lại chắc chắn sẽ làm ra động tĩnh để gọi thêm đồng bọn khác, vậy nên y và Ngụy Chẩm Phong phải ra tay đồng nhất chuẩn nhất có thể.

Không lâu sau kẻ xui xẻo thứ năm cũng tìm tới, là chàng trai cỡ chừng mười mấy tuổi. Sau khi chàng trai thấy giếng nước thì kích động đến mức hô to: "Nước! Chỗ này có nước! Trần đại ca mau tới đây đi!"

Vừa hét lên, người đàn ông trong nhóm đã lao tới, nhưng khi đến thiện phòng liền nhận ra sự khác thường: "Có mai phục, tránh ra!"

Phản ứng của chàng trai cực nhanh, nhảy bật người lên tránh về phía sau bao tải bột mì.

Vì không để lộ vị trí của mình nên Triệu Miên phản tạm ngừng ra tay. Quả nhiên tên đàn ông kia không hề nói dối, gã nhìn quanh một vòng, ánh mắt nhanh chóng nhìn ra nơi ẩn thân của Triệu Miên: "Ra đi."

Ngụy Chẩm Phong không khỏi mắng thầm một tiếng.

Xui thật, chưa gì đã gặp cao thủ rồi.

Gã đàn ông này cầm một thanh trường đao bước đến gần chỗ của Triệu Miên. Mắt thấy điện hạ đã sắp bị phát hiện khiến Chu Hoài Nhượng căng thẳng không thôi, trong đầu giờ chỉ còn lại ba chữ --- Làm sao đây.

Làm sao đây làm sao đây làm sao đây.

Gã đàn ông kia trông có vẻ rất lợi hại, liệu điện hạ có đánh thắng hắn được không đây.

Cậu không thể nào trơ mắt nhìn điện hạ lâm vào nguy hiểm được, bản thân cậu không biết võ công, thứ duy nhất có thể làm được chính là thu hút sự chú ý của kẻ địch, tạo cho điện hạ cơ hội tốt.

Chu Hoài Nhượng hạ quyết tâm, đang định lao ra thì đột nhiên bả vai bị ai đó đè lại, tiếp sao đó là bóng vị Tiểu vương qua xẹt qua nhanh đến mức chỉ để lại một câu căn dặn: "Theo ý của điện hạ nhà ngươi, tùy thời hành động."

Khoảnh khắc Ngụy Chẩm Phong xuất nhiên, đột nhiên gã đàn ông chĩa mũi đao vào hắn. Nhưng khi nhìn rõ được mặt Ngụy Chẩm Phong, sắc mặt gã đàn ông liền thay đổi: "...Ngươi."

Gân xanh gã đàn ông nổi đầy trên trán, má phồng lên, rõ ràng căm hận biết bao nhiêu.

Ngụy Chẩm Phong chỉ nhướng mày cười: "Hóa là người quen đã lâu, Trần đại nhân lâu ngày không gặp nhỉ."

Người này là Trần Bân, là một trong những cao thủ hàng đầu của Hoàng Thành Tư, võ công nằm trên cả Hoắc Khang Thắng.

Trần Bân căm hận đám người Ngụy Chẩm Phong, ngoài nỗi hận mất nước còn bị hắn trêu chọc sỉ nhục không biết bao nhiêu lần. Vừa nhìn thấy ý cười quỷ dị trong ánh mắt thâm sâu của người thiếu niên, sự điềm tĩnh của Trần Bân lập tức giảm đi hai phần, cắn răng nói: "Ta còn tưởng con chuột trốn chui trốn nhủi ở đây là ai, hóa ra là Ngụy cẩu."

Ngụy Chẩm Phong của bây giờ không nghênh ngang, bị mắng như vẫn bình tĩnh là thế: "Trần đại nhân có khát không? Có muốn uống nước rồi ôn chuyện với bản vương không nhỉ."

Trần Bân liếc nhìn giếng nước vẻ mặt càng thêm căm thù hơn, hận không thể cho người thiếu niên này lãnh thiên đao vạn quả: "Ngươi hạ độc vào trong!"

Huynh đệ họ trên đường đến đây đã gặp phải bão cát, khó khăn biết bao nhiêu mới tới được đây, hai ngày trước đã không còn thứ gì để ăn, cuối cùng nước cũng đã uống hết từ hôm qua rồi. Rất nhiều huynh đệ đã bỏ lại bên cạnh, chỉ còn chống chọi bằng niềm tin rằng đến được địa cung sẽ có nước để uống. Nếu mọi người biết rằng giếng nước vất vả lắm mới thấy lại có độc thì...

Vẻ mặt Ngụy Chẩm Phong vô tội: "Trần đại nhân hiểu lầm bản vương rồi, ta nào hạ độc vào giếng."

Trần Bân dễ gì tin hắn, nhấc đao cao hơn: "Ngụy Chẩm Phong, dù ta có khát chết cũng phải kéo ngươi chôn cùng!"

Thiếu niên trốn sau bao tải cũng liều mình phóng ra: "Trần đại ca, em tới giúp anh!"

Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Thật sự không muốn uống nước rồi đánh nhau sau à? Bản vương thấy các ngươi khát lắm rồi đấy."

Dứt lời, hai người liền một trước một sau phóng tới Ngụy Chẩm Phong. Ý cười trên mặt Ngụy Chẩm Phong tắt vụt, hai chân đạp lên rồi nhảy thẳng lên không trung, dẫm đao Trần Bân bay vụt qua đầu hắn rồi đáp xuống phía sau.

Trần Bân tức giận quay người đuổi theo. Vì cú quay người này mà Triệu Miên phía sau lưng đã xuất hiện không một chút che chắn.

Đây là cơ hội mà Ngụy Chẩm Phong đã tạo ra cho y.

Triệu Miên không chậm trễ một dây nào, vừa định kéo cung thì bỗng nhiên cảm giác được thứ gì đó, đột nhiên mở to mắt.

Một loại vũ khí sắc bén lạnh lùng áp vào hông y, một giọng nói khàn khàn của nam nhân vang lên phía sau: "Chơi vui không? Tiêu đại nhân."

Lúc lấy một địch nhiều thì dao găm không thể phát huy được, Ngụy Chẩm Phong nhân cơ hội này cướp vũ khí của thiếu niên.

Ngụy Chẩm Phong lấy một địch hai nhưng hắn vẫn có thể đánh tay ngang với đối phương, thậm chí còn có phần chiếm được thế thượng phong. Mãi đến khi hắn thấy bóng hai người bước ra khỏi chỗ Triệu Miên ẩn nấp, một là Triệu Men và tên còn lại là...

Trong lòng Ngụy Chẩm Phong đột nhiên trầm xuống, động tác nhất thời trở nên đình trệ. Trần Bân nắm ngay cơ hội này, lưỡi dao sắc bén chém vào cánh tay hắn để lại một vết đâm dài sâu đến mức có thể thấy được xương.

Miệng vết thương lập tức chảy máu, hòa với mồ hôi ướt đẫm xiêm y.

Càng lúc càng nhiều người của Hoàng Thành Tư nghe thấy tiếng đánh nhau thì vội vàng chạy tới, ngoài bốn người bị xử lý trước đó còn thêm tám người nữa, những người này vây quanh Ngụy Chẩm Phong, trên mặt họ chứa đầy sự hận thù, nhìn với ánh nhìn lạnh đến thấu xương.

"Là Ngụy cẩu!"

"Ngụy Chẩm Phong ngươi cũng có ngày hôm nay!"

"Giết Ngụy cẩu, tế trời cho Tây Hạ chúng ta!"

Lúc này, không biết ai đó hô lên: "Nơi này có nước!"

Vừa dứt lời, một nửa đám người lao tới như ma đói đầu thua, Trần Bân và thiếu niên vừa kéo người lại vừa hét: "Đừng uống, trong nước có độc!"

Vài người còn tỉnh táo dừng lại, có người cố gắng cách mấy cũng không thể, họ kêu thà độc chết còn hơi khát chết, Trần Bân không còn cách nào khác phải ra tay để chế trụ lại họ.

"Là Ngụy cẩu hạ độc?"

"Giết hắn, chúng ta uống máu hắn cũng có thể về được!"

Ngay khi mọi thứ trở nên hỗn loạn, tên bắt Triệu Miên cuối cùng cũng lên tiếng: "Im lặng."

Mọi người im lặng, ánh mắt đổ dồn về người đàn ông này. Không còn nghi ngờ nào nữa, người này chính là thủ lĩnh ở đây.

Con dao găm trên tay gã kề vào cổ Triệu Miên nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Ngụy Chẩm Phong không dời: "Hai năm không gặp, Tiểu vương gia trưởng thành lên rất nhiều nhỉ. Theo ta tính chắc năm nay ngươi mười tám rồi?"

"Tiêu đại nhân, để bản vương giới thiệu cho ngươi một chút." Một tay Ngụy Chẩm Phong chảy máu không ngừng, tay không bị thương lòng bàn tay đã toát đầy mồ hôi, vậy mà khóe miệng vẫn là nụ cười như trước: "Vị này là cháu trai nhà vợ của Cố thái phó, Cố Thiêu Đăng."

Triệu Miên sửng sốt khi nhìn thấy cánh tay Ngụy Chẩm Phong, bỗng nhiên y nhìn sang Trần Bân cái nhìn cực kỳ lạnh.

Cố Thiêu Đăng hạ giọng than nhẹ: "Vừa mười tám à."

Cố Thiêu Đăng trông chưa đến bốn mươi, lông mày và cặp máy có phần tựa như Cố Như Chương nhưng lại không có nét dịu dàng tao nhã như ông, chỉ có sự sâu sắc vững vàng như đã trải qua quá nhiều điều. Gã là người duy nhất ở đây không thể hiện lửa hận Ngụy Chẩm Phong ra ngoài như kẻ khác, cách nói chuyện gần như có thể gọi là khách khí: "Nước giết có độc hay không chỉ cần mời Tiểu vương gia thử sẽ biết."

Thiếu niên nghe vậy thì nhanh chân chạy đến cạnh giếng lấy một muôi nước, định đổ vào miệng Ngụy Chẩm Phong thì Ngụy Chẩm Phong đã nói: "Làm phiền, bản vương tự uống được."

Nói rồi, hắn liền nhận gáo nước uống một hơi sạch sẽ.

Mọi người thấy Ngụy Chẩm Phong uống nước sảng khoái như vậy bèn nóng lòng uống theo nhưng lại bị Cố Thiêu Đăng ra lệnh: "Đợi đã."

Vì chảy quá nhiều máu nên sắc mặt Ngụy Chẩm Phong cũng dần dần nhợt nhạt: "Đợi cũng chán, chi bằng Cố địa nhân thương lượng với bản vương, thế nào?"

Chuông cảnh báo lại vang lên bên tai Trần Bân: "Đại nhân, Ngụy cẩu vô cùng âm hiểm xảo trá, chúng ta ngàn vạn lần đừng nghe hắn, chớ lại mắc mưu!"

"Không sao." Cố Thiêu Đăng nói: "Tiểu vương gia muốn thương lượng gì với ta?"

Ngụy Chẩm Phong nhìn về phía Triệu Miên, phát hiện Triệu Miên đang nhìn vết thương trên tay mình, hắn lập tức dùng tay kia che đi vết thương rồi nói: "Một người đổi một người, thế nào?"

Cố Thiêu Đăng nghĩ nghĩ, đáp: "Nói tiếp đi."

Ngụy Chẩm Phong tiếp: "Ngươi thả Tiêu đại nhân, bản vương sẽ gửi ngươi một đại lễ."

Trong lúc Cố Thiêu Đăng và Ngụy Chẩm Phong đang nói chuyện, cảm giác nôn nóng do hai ngày không được uống nước đã lan tràn đến khắp đám người trong này. Ngoài một vài người thì những người khác đều đã đỏ cả mắt, không ngừng nuốt nước miếng vì khát nước.

Cố Thiêu Đăng hỏi: "Đại lễ trong lời của Tiêu vương gia, phải chăng là Hoắc Khang Thắng ư."

Ngụy Chẩm Phong mỉm cười đáp: "Hoắc Khang Thắng là ai sao xứng để đổi với Tiêu đại nhân chứ."

"Vậy đại lễ của vương gia là?"

"Bác ruột của đại nhân, Cố thái phó Cố Như Chương."

Vẻ kiên định trên gương mặt Cố Thiêu Đăng cuối cùng cũng xuất hiện một vết rách, những người khác cũng sửng sốt theo. Thiếu niên vừa nghe tên Cố Như Chương hốc mắt đã đỏ bừng: "Thái phó thật sự nằm trong tay ngươi sao?"

Trần Bân vẫn là kẻ phản ứng đầu tiên: "Rõ ràng tên Ngụy cẩu này đang cố kéo dài thời gian, hư trương thanh thế! Đại nhân ngàn vạn lần đừng bị hắn lừa!"

Cố Thiêu Đăng liếc nhìn Triệu Miên rồi hỏi: "Vương gia coi trọng vị Tiêu đại nhân này đến vậy sao?"

Ngụy Chẩm Phong cười: "Tiêu đại nhân xinh đẹp như vậy, bản vương thích y."

Dưới ống tay áo Triệu Miên lặng lẽ xiết chặt tay lại.

Ngụy Chẩm Phong...vừa sủa cái gì vậy chứ, tìm chả được cái lý do nào tốt đẹp, thích mình cũng là do mình đẹp thôi sao.

Cố Thiêu Đăng chậm rãi nói: "Tuy rằng ta chỉ gặp Tiểu vương gia đôi lần nhưng cũng biết vương gia không phải là người trầm mê trong sắc đẹp. Vị Tiêu địa nhân này e không đơn giản chỉ là sứ giả của Nam Tĩnh."

Triệu Miên bình tĩnh nói: "Vậy thì sao, Lục thái hậu không nói cho các ngươi thân phận thật của ta à?"

Cố Thiêu Đăng bình tĩnh đáp lại: "Sao lúc này Tiêu đại nhân lại nhắc đến thái hậu Đông Lăng?"

Triệu Miên biết ý đồ khách sáo của mình đã bị nhìn thấu, quả nhiên là cháu trai của Cố Như Chương.

Ngụy Chẩm Phong lên tiếng: "Đại nhân chỉ cần đồng ý hay không đồng ý giao dịch này thôi. Ngươi thả Tiêu đại nhân, đưa bản vương về Thịnh Kinh Phụ Tuyết Lâu, ắt sẽ nhìn thấy được chú ruột của mình."

Biết rõ Ngụy Chẩm Phong rắp tâm hiểm ác, lòng muông dạ thú, nhưng miếng mồi này của hắn quá hấp dẫn, mặc dù người lý trí như Cố Thiêu Đăng cũng không tránh được cám dỗ.

Đó chính là Cố thái phí tài trí vô song. Không có thái phó thì làm sao có được Hoàng Thành Tư hôm nay?

Cố Thiêu Đăng rơi vào trầm tư.

"Còn một chuyện nữa." Ngụy Chẩm Phong chỉ vào giếng nước nói: "Bản vương thật sự không hạ độc, các ngươi không định uống à?"

Một gã đàn ông không nhịn được nữa bèn chạy thẳng đến giếng bắt đầu uống. Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, thứ ba...thoáng chốc miệng giếng đã bị vây kín. đến cả người phụ trách trông giữ Ngụy Chẩm Phong là Trần Bân cũng bị phân tâm, cứ ngoái lại nhìn về phía miệng giếng.

Cố Thiêu Đăng không ngăn cản, nếu thật sự Ngụy Chẩm Phong hạ độc vào nước thì sẽ không ở đây ra điều kiện với họ.

Lời Ngụy Chẩm Phong liệu có thể tin không?

Nhiều bài học trong quá khứ đã dạy họ rằng không thể tin một lời nào từ Ngụy cẩu. Sau mỗi bước đi của Ngụy Chẩm Phong sẽ là một cái bẫy rập sâu không thấy đáy.

Nhưng đó có lẽ cũng là cơ hội duy nhất có thể cứu được Cố thái phó của họ.

Lúc Cố Thiêu Đăng cân nhắc, đột nhiên lỗ tai nhạy bén bắt đực thứ động tĩnh vốn không nên xuất hiện ngay lúc này. Vẻ mặt hắn khẽ bén, lạnh lùng nói: "Ai?"

Mọi người đang bận uống nước nên không ai hiểu thủ lĩnh của họ đang nói gì. Đột nhiên Ngụy Chẩm Phong ra tay, dùng sức rặn mạnh một tiếng, con dao trong tay Trần Bân bị Ngụy Chẩm Phong giật lấy, tiếng kêu thảm thiết khiến mọi người bừng tỉnh.

Tiếc rằng họ đã quá khác và tỉnh táo cũng đã quá muộn.

Sau khi Ngụy Chẩm Phong cướp lấy dao của Trần B n, đảo khách thành chủ chế trụ được gã, con dao đã đặt ngay ngắn lên cổ gã lúc nào không hay.

"Suy nghĩ lâu quá nên bản vương đổi ý rồi. Ta không muốn dùng Cố Như Chương đổi lấy Tiêu đại nhân nữa." Ngụy Chẩm Phong nói: "Ý Cố đại nhân sao đây?"

Trần Bân lại rơi vào bẫy của Ngụy cẩu, gã nhục nhã vô cùng, hai mắt đỏ bừng lên: "Đại nhân đừng động, vì đại kế phục quốc thuộc hạ cam lòng chịu chết!"

Khóe môi trắng bệch của Ngụy Chẩm Phong lộ ra nụ cười nói: "Hoắc Khang Thắng điên rồi, người có thể cho Cố đại nhân sử dụng đã không còn nhiều nữa nhỉ."

Lớp mặt nạ bình tĩnh đã gần như bị xé nát, Cố Thiêu Đăng trầm giọng nói: "Ngươi có thương tích trong người, dù ta giao y cho ngươi thì ngươi nghĩ mình có trốn thoát được không?"

Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Không thử làm sao biết."

Trần Bân quát: "Đại nhân! Đừng nghe hắn!"

Cố Thiêu Đăng cẩn thận quan sát vết thương của Ngụy Chẩm Phong. Miệng vết thương của hắn rất sâu, chảy quá nhiều máu, nếu không xử lý kịp thời thì chẳng bao lâu nữa sẽ ngất xỉu vì mất máu quá nhiều, dù có chạy cũng không thể chạy xa được. Gã có nhiều người như vậy, Ngụy Chẩm Phong không có lý do gì thoát được khỏi tay gã.

Và bây giờ Trần Bân đang nằm trong tay Ngụy Chẩm Phong, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Ngụy Chẩm Phong nói không sai, Hoàng Thành Tư đã không có Hoắc Khang Thắng, Trần Bân không thể chết được.

Cố Thiêu Đăng ra quyết định: "Được."

Trần Bân gầm lên: "Đại nhân!"

Ngụy Chẩm Phong nói: "Ngươi đưa Tiêu đại nhân lại đây."

Cố Thiêu Đăng mím môi, buông tay cầm dao đặt trên cổ Triệu Miên xuống. Triệu Miên đi về phía Ngụy Chẩm Phong, y đi rất vững vàng với phong thái hoàng tộc mà ngày thường rất lười phải ra vẻ trước mặt Ngụy Chẩm Phong, y cứ đi không chút hoang mang mãi đến khi tới cạnh hắn.

Ngụy Chẩm Phong mất quá nhiều máu nên hình ảnh trước mặt hiện ra bóng chồng, hắn suy kiệt nhưng vẫn phải cố bình tĩnh: "Đi."

Mắt thấy hai người càng lúc càng gần cửa cung, thiếu niên nóng lòng nói với Cố Thiêu Đăng: "Sư phụ!"

Cố Thiêu Đăng nắm chặt chuôi kiếm, tùy thời chuẩn bị truy kích: "Không sao, chúng chạy không thoát."

Ngụy Chẩm Phong và Triệu Miên rời khỏi thiện phòng, Ngụy Chẩm Phong đá vào phía sau Trần Bân một cái, Trần Bân do bị lực tác động nên ngã ngửa về sau.

Người vừa trở lại, Cố Thiêu Đăng lập tức sầm mặt: "Đứng dậy!"

Ngay khi đám người Hoàng Thành Tư lao về phía họ, tình thế nghìn cân treo sợi tóc, một mũi tên lửa nhét vào tay Triệu Miên: "Điện hạ!"

Là Chu Hoài Nhượng.

Triệu Miên rút cung tên một cách thuần thục, nhắm ngay chỗ chứa đầy bột mì, thả lỏng tay, ngay lúc đó, Chu Hoài Nhượng trốn sau cánh cửa dùng hết sức đá để cánh cửa đóng sầm lại.

Ánh lửa ma sát với bụi trên không trung bập tức bốc cháy, thoáng chốc gây ra sóng nhiệt, thứ cuối cùng Trần Bân nhìn thấy là một chùm ánh sáng lớn, sáng đến mức suýt thủng cả mắt gã, gã phải nhắm mắt theo bản năng ----

ĐÙNG.

Ngoài ba người trong thiện phòng thì ai nấy đều bị sóng nhiệt hất văng, chưa kể đến người bên trong, cơ thể Triệu Miên đau nhức như bị hai Ngụy Chẩm Phong đè suốt cả đêm, bên tai ù ù không ngừng. Sau một lúc lâu y mới bò lên, tìm người ở xung quanh: "Ngụy Chẩm Phong? Tiểu Nhượng...!"

Có tiếng yếu ớt của Chu Hoài Nhượng vang lên cách đó không xa: "Điện hạ, em ở đây, không sao ạ... khụ khụ."

Ngụy Chẩm Phong gian nan giơ tay lên: "Ta cũng vậy."

Triệu Miên hơi do dự một chú, sau đó thấy Chu Hoài Nhượng còn tự bò dậy được liền bước nhanh đến chỗ Ngụy Chẩm Phong đỡ hắn dậy. Thật sự Ngụy Chẩm Phong không có gì trở ngại, nghiêm trọng nhất chỉ có chút xây xước lúc mặt chà xuống đất, sau đó mới đến vết thương trên cánh tay vẫn đang chảy máu.

Chu Hoài Nhượng đi tới thấy Ngụy Chẩm Phong chảy nhiều máu như vậy suýt chút nữa bật khóc: "Trời ơi trời, sao Tiểu vương gia bị thương đến mức như vậy chứ."

Ngụy Chẩm Phong vẫn như thường: "Không nặng đâu, Cố Thiêu Đăng tự tin được như vậy do cho rằng chúng ta trốn không thoát đấy."

Triệu Miên nhìn quần áo nhuốm máu của Ngụy Chẩm Phong mà trong lòng lo lắng không thôi. Y xé vạt áo của mình ra thành từng dải rồi quấn vào tay của Ngụy Chẩm Phong.

Ngụy Chẩm Phong cảm thấy băng bó gần xong rồi, đang định rút tay ra thì lại bị Triệu Miên giữ lấy không cho rút, đoán được ý đồ của hắn còn liếc cho hắn một cái.

Lúc này Thái tử điện hạ cũng là một người bình thường, không thể thoát khỏi số phận xui xẻo. Giờ đây trên gương mặt thiếu niên đã lấm tấm mồ hôi, tóc tai tán loạn xỏa xuống trước mắt, thỉnh thoảng còn phải vương tay vén nó lên.

Ngụy Chẩm Phong không khỏi bật cười: "Bị thương ngoài da thôi mà."

"Câm miệng." Triệu Miên không khách khí cắt ngang lời hắn: "Ngươi có chết thì tay cũng không được bị thương."

Ngụy Chẩm Phong:......?

Lý lẽ này là sao nhỉ.

Triệu Miên vừa kéo một mảnh vải trên người Chu Hoài Nhượng xuống, cúi đầu tiếp tục băng bó, động tác cũng càng lúc càng chậm lại.

Ngụy Chẩm Phong thấy được sự khác thường của y bèn hỏi: "Sao vậy?"

Triệu Miên im lặng chốc lát rồi nói với Chu Hoài Nhượng: "Bịt tai lại."

Chu Hoài Nhượng ngơ ngác nhưng điện hạ đã nói vậy thì cậu đành làm theo.

Ngụy Chẩm Phong nhìn Triệu Miên dùng một dải vải thắt nút trên cánh tay hắn, trái cổ hơi nhích: "Triệu Miên, ngươi..."

"Ngươi là người duy nhất lớn lên mà Cô ôm." Thái tử điện hạ nhúng mắt, cao ngạo tự mình nói: "Nếu tay phế rồi sau này chẳng còn ai ôm Cô nữa."