Hai Vị Hoàng Đế Yêu Nhau Như Thế Nào?

Chương 39: Bảo vệ mỗi ngươi




Khi còn rất nhỏ Triệu Miên đã phát hiện hoàng thất Nam Tĩnh không giống với ba nước khác. Trước mắt phụ hoàng của y không có tam cung lục viện, cũng rất khẳng định sau này sẽ không có, vì vậy dứt khoát sửa hậu cung thành nơi chơi mã cầu, trường bắn tên, sân thúc cúc, thả diều vân vân, cung cấp nơi giải trí nhàn hạ cho hai hoàng tử.

Không chỉ như vậy, phụ hoàng y cũng không thích ở lại hậu cung như những phụ hoàng khác, có hứng thú ông mới đi tới hậu cung một vòng. Còn phụ hoàng và thừa tướng, dù phụ hoàng không có hứng thì cũng cùng ở chung một cung, cùng ngủ một giường.

Hậu cung không có ba nghìn giai lệ, tự nhiên cũng chỉ có hai đứa trẻ là y và em trai. Tuy em trai hay nghịch ngợm, gây sự và lắm lời, nhưng khi gặp phải chuyện gì thì sẽ luôn ra mặt bảo vệ trước mặt y.

Y và em trai chỉ thấy được chuyện tranh sủng hậu cung, hoàng tử đoạt đích thường thấy ở trong sử sách hoặc trong tình báo ở viện Thiên Cơ.

Trước kia y cũng từng nghĩ trẻ con lớn lên ở hoàng cung sẽ có dáng vẻ như thế nào. Chắc là sẽ giống với trẻ con được nuôi lớn ở trong những đại trạch của vọng tộc, cẩn thận lời nói và hành động ở khác nơi, tính toán chi li, bảo vệ mình kĩ càng, vì phân chia đích thứ mà không thể che giấu bản tính giữa những tranh đấu trong nhà, tâm lý thâm sâu.

Mà trước giờ Ngụy Chẩm Phong chưa bao giờ cho y cảm giác như vậy.

Y thấy rằng Ngụy Chẩm Phong hành xử phóng khoáng, không cố kị gì, khác xa ấn tượng cứng nhắc trong ấn tượng của y về hoàng tử bình thường. Có lúc y thậm chí còn tự nhiên quy Ngụy Chẩm Phong là hoàng thất tử đệ* giống như mình.

*Chỉ anh em trong hoàng thất có mối quan hệ hòa thuận với nhau.

Cho đến mấy câu nói vừa rồi của Ngụy Chẩm Phong, y mới nhận ra thiếu niên đồng hành cùng mình mấy tháng cũng lớn lên trong hoàng cung Bắc Uyên.

Triệu Miên nhớ lại những lời Ngụy Chẩm Phong vừa nói, khóc không có gì là mất mặt, nam tử hán cũng có thể khóc khi muốn, hai năm trước hắn cũng đã khóc to một trận, chắc hẳn... chính là vì cái chết của mẹ hắn.

Lửa giận tràn ngập trong tim Triệu Miên tiêu hơn một nửa. Đúng lúc này cơm của Chu Hoài Nhượng cũng đã nấu xong rồi. Hai tay Chu Hoài Nhượng bưng nồi, cẩn thận ló đầu ra từ một bên cửa: "Điện hạ, Tiểu vương gia, hai người đánh xong chưa ạ?"

Mùi cơm làm cho người ta phải thòm thèm, Tiểu vương gia ba ngày chưa ăn cơm làm sao chịu được dụ hoặc như vậy. Hắn muốn nằm trên giường với Triệu Miên thêm một lát nữa, nhưng xin lỗi, bây giờ với hắn thì ăn cơm quan trọng hơn.

Ngụy Chẩm Phong ngay lập tức ngồi dậy, rút dao găm cắm ở trên giường ra, đang định xuống giường thì nghe thấy Triệu Miên nói: "Mới thế đã đi rồi à?"

Thiếu niên đói thảm vỗ tay vào nhau, ân cần hạ giọng nói: "Triệu Miên, ta thật sự đói quá, ta đi ăn trước đã được không?"

Triệu Miên bước xuống bậc thang: "Lần này cô tạm tha cho ngươi một lần." Y nhìn quần áo bị dao găm đâm thủng của mình, lạnh lùng nói: "Lần sau còn hỏi vấn đề ngu xuẩn này, cô có thể cho ngươi tuyệt hậu luôn."

Tuy Triệu Miên không đói nhưng cũng không chống lại được sự mê hoặc của cơm. Chu Hoài Nhượng không biết tìm được thịt muối và dăm bông ở đâu ra, bỏ vào trong nồi nấu cùng với cơm, thơm tơi mức Ngụy Chẩm Phong gọi "Tiểu Nhượng" tại chỗ, Chu Hoài Nhượng nghe mà ngây ra.

Triệu Miên nhìn Ngụy Chẩm Phong ăn liền một hơi ba bát cơm, dáng vẻ vội vã như vậy cũng không hề toát ra vẻ thô lỗ. Sau khi biết được chân tướng, Triệu Miên lại nghĩ tới nguyên nhân hắn đói như vậy, hơi muốn mắng một câu đáng đời.

Y còn đang cảm thấy kì lạ, sao Ngụy Chẩm Phong lại đột nhiên chăm sóc mình như vậy, hóa ra không liên quan gì tới bản thân y mà chỉ vì Ngụy Chẩm Phong nghĩ y mang thai con hắn.

Bây giờ thi hay rồi, Ngụy Chẩm Phong xác nhận y không mang thai liền khôngkiêng kị gì nữa, khi nãy còn cắm dao găm vào quần áo y.

Triệu Miên nhắm mắt, muốn đè sự không vui khó hiểu này xuống, tiếc là không thành công.

Thế là Ngụy Chẩm Phng đang ăn cơm ngon lành bỗng bị mắng một cách khó hiểu: "Ngụy Chẩm Phong ngươi phiền quá đi mất."

Ngụy Chẩm Phong: "...?"

Ăn no uống say xong, ba thiếu niên hồi phục được trạng thái sung sức. Thương lượng xong, họ quyết định ở lại trong cung nghỉ ngơi hai ngày, sau đó lại mang thực phẩm nước uống ra ngoài tìm lại đường về đại bản doanh của quân Uyên.

Trong khoảng thời gian này, ba người không hề rảnh rỗi. "Hoàng cung nhỏ" Tây Hạ có nhiều vật quý giá, nhiều chủng loại, cộng thêm hoàng cung trữ lương thảo khí giới, chỉ có bọn họ kiểm kê thì tới ngày tháng năm nào, nhưng bọn họ vẫn phải - xem qua, để trong lòng nắm được đại khái.

Đẩy một cánh cửa cung ra, một mùi hương hỗn tạp nhiều thứ mùi ập vào mặt, cực kì nhức mũi. Ngụy Chẩm Phong nhìn bốn phía, nói: "Đây hẳn là nơi cất giữ đồ của Hoàng hậu Tây Hạ trước đây."

Ranh giới Liêu Vực của Tây Hạ cũ không lớn lắm, chỉ bằng một phần ba Bắc Uyên, nhưng lại có nhiều dân tộc nhất bốn nước, hoàng đế Tây Hạ cũng nhờ vậy mà có được rất nhiều diễm phúc, trong hậu cung có rất nhiều mỹ nhân dị vực phong tình.

Trong số các vật mà các mỹ nhân để lại thì đáng tiền nhất là các loại châu báu, đồ trang sức. Có trâm cài tóc của nữ tử Trung Nguyên hay dùng, cũng có mạng che mặt chỉ có mỹ nhân đại mạc mới có*, bên trên khảm đá quý ngọc bích, vừa nhìn là biết ngàn vàng cũng khó mua.

Belly dance mạng che mặt bí ẩn Ấn Độ khiêu vũ che mặt phụ kiện khiêu vũ mạng che mặt đồ trang trí Tân Cương biểu diễn mặt dây chuyền lông mày ornameNam Tĩnh_tiger tổ Tao (hooos.com)

Xét thấy trong hoàng cung Nam Tĩnh chỉ có một nữ tử là Thái hậu, đa số món đồ mà Triệu Miên chọn ra đều có thể đưa về, y chọn những vật phẩm chất thượng giai dâng cho Thái hậu là được. Tương ứng như vậy, vật phẩm trong vũ khí cũng cho Nam Tĩnh nhiều hơn vài phần.

Ngụy Chẩm Phong cũng sảng khoái đồng ý đề nghị của y.

Trừ những món này ra, trong khố phòng còn chất đầy vải vóc và quần áo hoa lệ. Sợi giữ ấm của Bắc Uyên, tơ lụa tinh xảo của Nam Tĩnh, vải bông sợi đay của Đông Lăng... Cái gì nên có thì đều có.

Chu Hoài Nhượng lật ra không ít quần áo của hậu phi Tây Hạ, trong đó món bắt mắt nhất là một bộ trang phục mát mẻ của đại mạc, váy nhẹ nhàng, bên trên treo từng dãy chuông tinh xảo, màu sắc đỏ tươi như hoa hồng đỏ nở ở cát vàng đại mạc.

Bộ quần áo này được làm rất đơn giản nhẹ nhàng, khuyết điểm là quá xuyên thấu, cầm trong tay còn có thể nhìn thấy được da trong lòng bàn tay, Chu Hoài Nhượng hơi đỏ mặt bỏ bộ đồ lại chỗ cũ, ngoài miệng thầm nói: "Cái này, che được cái gì chứ."

"Ngươi mang theo đi." Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Mặc cái này đi trong sa mạc giữa ban ngày có khi sẽ không nóng."

Triệu Miên không quan tâm đến hắn, lạnh lùng buông một câu: "Cô đi nơi khác xem thử."

Ngụy Chẩm Phong nhìn bóng lưng cô độc lạnh lùng của thái tử điện hạ, nói: "Ừm, còn chưa hết giận à?"

Ngụy Chẩm Phong tưởng giọng mình không lớn, thật ra Triệu Miên vẫn nghe được rõ ràng.

"Không ." Triệu Miên lạnh lùng nói: "Vẫn giận tới mức không ngủ được như cũ."

Ngụy Chẩm Phong và Chu Hoài Nhượng nhìn Triệu Miên rời đi: "Sợ là điện hạ đã nguội lạnh với Tiểu vương gia rồi." Trong ánh mắt của Chu Hoài Nhượng lộ vẻ đồng tình: "Thật sự nguội lạnh không phải là vung kiếm ầm ĩ mà là lời nói ngắn ngủi, ánh mắt lạnh nhạt. Ngài xem, điện hạ lười để ý Tiểu vương gia luôn rồi."

"Nghiêm trọng như vậy à?" Ngụy Chẩm Phong nghi ngờ nói: "Chẳng qua ta chỉ hỏi y một vấn đề thôi mà, không tới mức như vậy đâu nhỉ, huống hồ gì ta đã giải thích rõ ràng và thành khẩn xin lỗi rồi."

Chu Hoài Nhượng kì quái nói: "Rốt cuộc Tiểu vương gia đã hỏi gì vậy, có thể làm cho điện hạ của bọn ta thành ra như vậy."

Ngụy Chẩm Phong nói giọng "Ta là vì tốt cho ngươi: "Ta khuyên ngươi đừng hỏi."

Kiểm kê xong, Ngụy Chẩm Phong và Chu Hoài Nhượng đi qua khố phòng tiếp theo. Chu Hoài Nhượng đi đằng trước, lải nhải: "Ta đoán phòng tiếp theo hẳn là nơi để tranh chữ đồ cổ, trước mắt vẫn chưa thấy mấy món đồ này, Tiểu vương gia nghĩ sao?"

Ngụy Chẩm Phong khôngxem là đương nhiên: "Với đức hạnh của hoàng đế Tây Hạ mà sẽ giữ mấy món này à? Ngươi nghĩ kĩ lại đi."

"Có lý, vậy bên trong chắc chắn là những món đồ tương tự như vàng bạc châu báu rồi." Chu Hoài Nhượng nói rồi đang định đẩy cửa phòng ra, đột nhiên bị người ở đằng sau nắm lại cổ áo, kéo cậu thụp người xuống.

Chu Hoài Nhượng kinh ngạc kêu lên: "Tiểu vương gia?"

"Đừng ồn." Ngụy Chẩm Phong ngồi xổm bên cạnh Chu Hoài Nhượng: "Có người, ta nghe thấy tiếng giương cung."

Chu Hoài Nhượng bị che miệng, kinh sợ trợn mắt, dùng ánh mắt nói: Sao lại có người? Ai, là bọn lão Thẩm à? Bọn họ tìm tới rồi à?!?

Tiếc là Tiểu vương gia không phải điện hạ, cậu và Tiểu vương gia không đủ ăn ý để cho Tiểu vương gia hiểu được cậu.

Ngụy Chẩm Phong mang Chu Hoài Nhượng trốn ở góc tường, muốn dùng bất biến ứng vạn biến. Chu Hoài Nhượng yên lặng chờ, cậu đã rất có nhiều kinh nghiệm với đủ loại tình huốg, hiểu rõ vào lúc này cậu chỉ cần nghe lời người thông minh, không kéo chân người ta đã là thành công.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Ngụy Chẩm Phong đoán chỉ có một người tới.

Sẽ là ai? Bây giờ Triệu Miên lại đang ở đâu, y có gặp phải người xâm nhập vào ko? Nếu có thì dù người xâm nhập là địch hay bạn, bên phía Triệu Miên cũng sẽ không tới mức không có động tĩnh gì.

Phải nhanh chóng tụ họp với Triệu Miên.

Đối phương đã kéo cung, vị trí của hắn và Chu Hoài Nhượng có lẽ đã bị lộ. Kẻ địch trong tối, bọn hắn ở ngoài sáng, chỉ cần hắn lộ ra thì sẽ cho kẻ địch cơ hội giết chính mình. Nhưng hắn muốn đi tìm Triệu Miên, hắn không thể cứ dông dài ở đây với kẻ địch được.

Ngụy Chẩm Phong dùng ánh mắt nói với Chu Hoài Nhượng: Ngươi trốn ở đây là được.

Chu Hoài Nhượng mồ hôi đầy đầu.

Tiểu vương gia ngài đang biểu đạt cái gì đó? Ta khônghiểu.

Ngụy Chẩm Phong khôngrảnh giải thích thêm cho Chu Hoài Nhượng, hắn rút bội đao ra, định ném vỏ đao tạo ra tiếng vang để thu hút sự chú ý của kẻ địch, mình thì nhân cơ hội tìm ra vị trí của kd để phản kích.

Vào giây phút hắn ném vỏ đao ra, hắn nghe thấy tiếng dây cung bị kéo căng.

- Chính là lúc này.

Ngụy Chẩm Phong không hề hoài nghi mà dùng tốc độ nhanh nhất xông ra ngoài.

"Bộp" một tiếng, mũi tên rời dây cung bay tới, khôngbay về phía nơi vỏ đao rơi xuống mà là bay về phía thân thể lộ ra của hắn.

Hửm? không dễ lừa đến như vậy à.

Ngụy Chẩm Phong ngay lập tức lùi ra sau tường, tiếc là lúc đó đã muộn - trong nháy mắt, mũi tên đã xuyên qua vạt áo của hắn, cắm lên tường.

Ngụy Chẩm Phong ngay lập tức hiểu ra, ngây người không bao lâu rồi không nhịn được mà bật cười.

Chu Hoài Nhượng sợ đến mức mặt trắng bệch, dùng đôi chân mềm nhũn của mình chạy ra trước xem tình hình: "Tiểu vương gia, ngài không sao chứ?"

"Không sao." Ngụy Chẩm Phong nhẹ nhàng nói: "Điện hạ nhà ngươi có chừng mực thật." Lệch thêm chút nữa thì hẳn không phải là quần áo của hắn bị thủng thôi đâu.

Chu Hoài Nhượng hoàn toàn ngơ ngác: "Hả?"

Ngụy Chẩm Phong chỉ vào vạt áo bị mũi tên xuyên thủng của mình

Chu Hoài Nhượng: "... Ngài cũng kiêu ngạo ghê."

Giọng Triệu Miên vang lên từ bên ngoài: "Còn chưa ra à?"

Hai người một trước một sau rẽ ra khỏi góc tường, chỉ nhìn thấy trong tay thái tử điện hạ nắm trong tay cung tên làm từ tre xanh, đứng tại một nơi không xa nhìn bọn họ.

"Cô tìm thấy vật này trong kho vũ khí, nhìn rất tinh xảo, nên muốn thử một chút." Ánh mắt của Triệu Miên rơi lên trên tay áo của Ngụy Chẩm Phong, tán tưởng "kiệt tác" của mình, trong lòng thoải mái hơn chút.

Chu Hoài Nhượng khóc không ra nước mắt: "Điện hạ, ngài thử lần này làm thần sợ chết khiếp."

"Luyện gan thêm đi." Triệu Miên cố ý né ánh mắt muốn cười mà khôngcười của Ngụy Chẩm Phong, "Hai người có phát hiện ra cái gì mới không?"

Chu Hoài Nhượng lắc đầu: "Chưa ạ, bọn thần vừa định đi vào thì ngài đã tới thử cung rồi."

Triệu Miên nói: "Bây giờ đi vào đi."

Ba người đi vào khố phòng, Chu Hoài Nhượng nhìn cả phòng đầy sách thì cười: "Xem ra đôi khi Tiểu vương gia cũng đoán sai."

Ban đầu Chu Hoài Nhượng nghĩ đúng, căn khố phòng này toàn là sách và tranh chữ. Chu Hoài Nhượng tùy tiện lấy một quyển sách giở ra, xem chưa được mấy trang đã trợn tròn mắt: "Sách cổ chép tay "Thanh nhật ký" của tiền triều?! Đây là bảo bối không thể tìm ra được ở Nam Tĩnh chúng ta đó!"

Ngụy Chẩm Phong gật đầu: "Hiểu rồi, căn khố phòng này không chứa đồ của hoàng đế Tây Hạ."

"Vậy thì là của ai?" Chu Hoài Nhượng nhìn từng hàng vại trang nhã đựng đầy các hộp tranh, chợt nhận ra: "Là di vật của cnc."

"Nói di vật cũng không chính xác." Triệu Miên liếc Ngụy Chẩm Phong một cái: "Cố Như Chương chắc là còn sống."

Ngụy Chẩm Phong không nói gì. Hắn lấy một hộp tranh từ trong vại mở ra, mở một cuộn tranh ở trong đó ra. Sau khi nhìn rõ toàn bộ bức tranh, Ngụy Chẩm Phong có vẻ hơi kinh ngạc, sau đó cười nhẹ: "Thú vị."

Triệu Miên hỏi: "Cái gì?"

"Tự xem đi." Ngụy Chẩm Phong ném tranh cho Triệu Miên: "Chắc đây là bút tích thật của Cố Như Chương."

Triệu Miên nhận bức tranh xem kĩ. Bức họa này tên là "Tự vườn dạ yến đồ", nói là dạ yến nhưng trong tranh khônghề có cảnh tượng đông đúc, ăn uống linh đình. Chính giữa bức tranh là mái nhà với những chiếc đèn lồng đỏ và tấm lụa đỏ lễ hội treo trên mái hiên, một thiếu niên mặc đồ trắng đang ngồi trên mái nhà, ngậm một cọng cỏ đuôi chó trong miệng, tựa cằm vào tay, nhìn xuống một cách chán nản.

Phía sau chàng trai, có vầng trăng tròn treo cao. Ánh trăng đọng lại trên người cậu muôn màu, mỗi màu đều có vẻ riêng.

Dòng chữ ở phía dưới bên phải của bức tranh đề: Ngày rằm tháng năm năm Tải Hi đầu tiên, sáng tác vào đêm khuya.

Hiển nhiên, bức tranh này miêu tả cảnh Cố Như Chương và Vạn Hoa Mộng lần đầu gặp nhau.

Cũng là lần đầu tiên trong đời cnc nhìn thấy Vạn Hoa Mộng.

Triệu Miên nhớ ra, Vạn Hoa Mộng từng nói, Cố Như Chương thích vẽ, nhưng chưa từng vẽ một bức tranh cho gã.

Vạn Hoa Mộng nhầm rồi, Cố Như Chương đã từng vẽ, vào đêm đầu tiên bọn họ gặp nhau, khi đang dạ yến đã vẽ rồi, chỉ là gã không biết mà thôi.

Nếu Vạn Hoa Mộng chưa từng ép Cố Như Chương, cũng chưa từng hạ cổ Cố Như Chương thì liệu giữa hai người sẽ có kết cục khác chăng.

Ba người không hẹn mà cùng yên tĩnh một lát, Ngụy Chẩm Phong đột nhiên nói: "Mấy cái này cho Nam Tĩnh hết đi."

Chu Hoài Nhượng vui vẻ nhìn qua: "Tiểu vương gia hào phóng quá!"

Sau khi dạo một vòng, họ đếm được hơn chục cung điện lớn nhỏ, dù không thể so sánh với Cung Tây Hạ thật, nhưng ở dưới lòng đất mà sửa được tới mức này thì hẳn là một công trình khổng lồ tiêu tốn nhân lực và vật lực, nghĩ đến hoàng đế Tây Hạ vì con đường sau này của mình mà tốn khôngít tâm tư.

Buổi tối, mỗi người tìm một cung điện nghỉ ngơi. Triệu Miên đương nhiên ở cung chính, Ngụy Chẩm Phong và Chu Hoài Nhượng chia ra ở hai cung bên cạnh.

Ngày hôm nay bọn họ trải qua quá nhiều chuyện, Triệu Miên vừa lên giường đã buồn ngủ, nhanh chóng thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, Triệu Miên bỗng nhiên tỉnh dậy từ trong mơ. Y rất ít khi vô cớ tỉnh lại, chắc chắn là cơ thể cảm thấy cái gì khôngđúng mới như vậy.

Quả nhiên, y quay đầu đã nhìn thấy một bóng người đứng bên giường.

Triệu Miên kinh ngạc phát hiện ra mình đã không còn giận nổi nữa: "Ngươi muốn làm gì."

Ngụy Chẩm Phong nói: "Không phải ban ngày ngươi nói ngươi bị ta làm cho giận không ngủ nổi à, ta qua xem thử ngươi có ngủ được ko." Ngụy Chẩm Phong ngồi xuống bên giường y: "Sau đó ta phát hiện ngươi ngủ ngon lắm mà. không phải đã chứng minh trong lòng ngươi khônggiận gì à?"

Triệu Miên im lặng một lát, không tình nguyện lắm gật đầu: "Ừ."

Ừ?

Ừ???

Ngụy Chẩm Phong không ngờ tới đáp án này, hắn còn tưởng Triệu Miên sẽ chỉ vào cửa bảo hắn cút chứ.

Ngụy Chẩm Phong cong môi: "Nếu không giận thì có thể ngoan ngoãn nghe lời ta không?"

Vẻ mặt của Triệu Miên khôngcó biểu cảm gì: "Không, cút."

Ngụy Chẩm Phong thu lại ý cười, nghiêm túc nói: "Triệu Miên, nghe lời đi, bây giờ ngươi mặc quần áo vào, đi theo ta."

Triệu Miên nhận ra có gì đó khôngổn: "Có chuyện gì à?"

Ngụy Chẩm Phong "ừm" một tiếng: "Tòa địa cung này có nhiều vị khách không mời mà đến, xem dáng vẻ thì hình như là khôngcó ý tốt."

Triệu Miên khó tin nói: "Chuyện quan trọng như vậy mà ngươi nói một đống lời vô nghĩa trước rồi mới nói với ta?"

Ngụy Chẩm Phong xòe hai tay: "Ta sợ sẽ làm ngươi sợ, định từ từ nói cho ngươi biết."

Triệu Miên nhanh chóng mặc quần áo xuống giường, khôngnhịn được nói: "Đã nói là ta không mang thai con ngươi rồi, không cần phải cẩn thận bảo vệ ta nữa."

"Không thể thì thôi." Ngụy Chẩm Phong ném cho Triệu Miên một cây cung, là cây ban ngày y thử: "Ta bảo vệ mình ngươi."

Triệu Miên: "..."

Được rồi, y và Ngụy Chẩm Phong hòa.