Edit: Nananiwe
Bạc Hải vừa lòng, lại nhét thêm hai ngón tay nữa vào trong. Trình Xuyên chỉ cảm thấy hậu huyệt đã mở rộng đến cực hạn, ngón tay tùy ý làm loạn, lặp đi lặp lại động tác móc thịt huyệt mềm mại ra ngoài, thịt huyệt cơ khát kẹp chặt ngón tay hắn, làm nước không ngừng chảy ra ngoài, quả thực giống như kĩ nữ. Bạc Hải thấy Trình Xuyên thật sự sắp chảy nước mắt mới rút tay lại, cọ ngón tay đẫm nước lên cơ bụng căng chặt của Trình Xuyên, dịu dàng nói: "Bảo bối, tôi muốn vào trong."
Lần đầu tiên Trình Xuyên nghe thấy Bạc Hải gọi mình là bảo bối, nước mắt tích trữ hồi lâu cuối cùng vẫn chảy xuống. Bạc Hải đỡ dương v*t chậm rãi đi vào, Trình Xuyên vặn vẹo thân thể rên rỉ, lại vì hoàn toàn không có sức lực mà chỉ có thể uổng phí công sức chịu đựng cảm giác thẹn khi bị xâm phạm. Bạc Hải trói cậu lại quá mức hoàn mỹ, thịt huyệt bị kéo ra đến mức độ tốt nhất, vách tường bên trong bị lấp đầy, cảm giác này cậu chưa từng cảm nhận bao giờ. Gậy mát xa hay trứng rung đều lạnh như băng, còn tính khí của Bạc Hải thì lại nóng bỏng. Trình Xuyên thậm chí còn có thể thông qua xúc cảm bên trong vách ruột mà hình dung ra vẻ ngoài và gân xanh cùng với tần suất đập của nó.
Một tay Bạc Hải giữ thắt lưng Trình Xuyên, một tay kéo cánh tay cậu, bắt đầu chậm rãi đưa đẩy. Mới đầu biên độ dao động cũng không lớn, tiết tấu cũng rất chậm. Trình Xuyên hừ hừ như con mèo nhỏ, liều mạng kẹp chặt thứ ở mặt sau. Bạc Hải nhìn thấy bộ dáng đói khát khó nhịn của Trình Xuyên, nhanh chóng tăng tốc độ, vừa động đã va chạm với mông Trình Xuyên tạo ra tiếng bạch bạch. Thân thể Trình Xuyên lay động trong không trung thật sự giống như đang chơi xích đu, nói là Bạc Hải chịch Trình Xuyên còn không bằng nói là Trình Xuyên chủ động mở hai chân ra bị làm. Tư thế này làm cho Bạc Hải đi vào gần như hoàn toàn, quy đầu phấn chấn đâm vào vách thịt bên trong, lần nào thúc vào cũng làm cho Trình Xuyên vừa đau vừa sướng, khóc lóc nói: "Sâu quá..."
"Bên trong của cậu nóng quá." Bàn tay Bạc Hải di chuyển từ sườn lưng trơn bóng xuống dưới đùi, vuốt ve đường cong cơ thể rèn ra được do hàng năm luyện tập: "Chó con à, sủa hai tiếng tôi nghe xem."
Trình Xuyên thất thần nhìn xuống chỗ giao hợp giữa hai chân, hé miệng: "Ưm... Ư..."
"Chó sủa như vậy sao?" Hạ thân Bạc Hải hung hăng đâm vào, ngữ khí lại vẫn ôn hòa: "Sủa lại lần nữa."
"A... Gâu gâu..." Trình Xuyên thở dốc: "Gâu... Hức..."
Bạc Hải ma xát dương v*t của Trình Xuyên hai cái, khích lệ: "Sao lại ngoan như vậy chứ."
Hai mắt Trình Xuyên đã khóc đến sưng lên, nức nở bắn ra. Bạc Hải ngày càng dùng sức, thô bạo mà cắm vào rồi lại rút ra, hai túi cầu cũng chen vào một nửa. Qua một hồi lâu, đến khi nửa người dưới của Trình Xuyên đã bị ma sát tê rần thì Bạc Hải mới bắn vào. Trình Xuyên theo bản năng thở ra một hơi, giây tiếp theo lại bị Bạc Hải hôn lấy.
Trình Xuyên mở to hai mắt, hoàn toàn không thể tin được nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, thậm chí cậu còn có thể thấy rõ ràng hàng mi của Bạc Hải. Đây là lần đầu tiên Bạc Hải hôn môi cậu, vừa mãnh liệt lại vừa không cho phép cự tuyệt, đầu lưỡi cạy mở khớp hàm vói vào trong khoang miệng Trình Xuyên, liếm môi trên của cậu, quấn lấy đầu lưỡi cậu, nặng nề gặm mút bờ môi cậu. Bạc Hải bắn tinh xong vẫn còn tiếp tục, chất lỏng hơi lạnh bị đưa vào nơi sâu nhất trong người Trình Xuyên, hai người kết hợp thân mật chặt chẽ, hưởng thụ tình dục hạ lưu nhất mà cũng thống khoái nhất, cùng với cái hôn yêu thương tràn ngập tính chiếm hữu.
Tim Trình Xuyên đập loạn nhịp hồi lâu, hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể ngốc lăng mặc Bạc Hải đòi hỏi. Bạc Hải lui ra ngoài, lau khóe miệng giúp Trình Xuyên, nhìn vẻ mặt này của cậu không nhịn được cười, lại cúi đầu hôn xuống lần nữa. Nụ hôn lần này vừa mềm mại vừa lưu luyến, chỉ ngậm lấy bờ môi cậu, cọ cọ chóp mũi cậu. Trình Xuyên nghe thấy Bạc Hải nhẹ giọng nói bên tai mình: "Báo con à, em chạy không thoát nữa rồi."
Mặt trời mọc, băng tuyết tan.
Kết thúc năm ba,Bạc Hải quyết định ra ngoài sống, quan hệ của hai người đã vượt qua giới hạn của dom và sub bình thường, ở ký túc xá giống như yêu đương vụng trộm vậy, muốn hôn một cái cũng phải đề phòng người khác thấy. Trình Xuyên còn phải huấn luyện tennis mỗi ngày, Bạc Hải chọn một phòng gần trường học, đi bộ năm phút là tới. Căn phòng rộng hơn tám mươi mét vuông, diện tích không lớn nhưng được trang hoàng tinh tế, rất thuận tiện để vào ở ngay.
Hắn vốn không muốn cho Trình Xuyên biết, nói dối với cậu là mình thuê. Nhưng Trình Xuyên một hai muốn chia đôi tiền thuê nhà, giá cả nơi này cả hai bọn họ đều rõ ràng, không tới ba bốn ngàn thì không thuê nổi. Toàn bộ phí sinh hoạt của Trình Xuyên đều dựa vào quốc gia trợ cấp, Bạc Hải làm sao đành lòng để cậu bỏ ra số tiền này, đành phải thừa nhận là hắn đã mua.
"Tôi nói với ba mẹ rồi, phòng này là họ mua." Bạc Hải nói: "Yên tâm đi, bọn họ bảo chờ cậu chuẩn bị tốt thì sẽ dành ra thời gian đến đây thăm cậu."
Trình Xuyên có chút rung động, một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình: "Bọn họ... bọn họ không giận sao?"
"Giận cái gì chứ." Bạc Hải nở nụ cười: "Tôi không phải là con một, trên tôi còn có hai anh trai nữa, không có áp lực gì cả. Ba mẹ tôi vẫn khá là chiều tôi, thật ra bọn họ vẫn luôn biết sở thích này của tôi, chỉ cần tôi không quá đáng, không có vấn đề gì lớn thì ba mẹ cũng sẽ không quản tôi." Hắn ôm lấy Trình Xuyên, giọng nói chậm rãi giống như đang thương xót: "Báo con, em cũng cần có nhà."
Viền mắt Trình Xuyên đỏ ửng, lặng lẽ vùi mặt vào sau gáy Bạc Hải.
Vừa bắt đầu năm tư thì Bạc Hải đã nhận được danh ngạch bảo nghiên, tiếp tục ở lại trường học lên thạc sĩ. Năm bốn không có chương trình học gì, hắn dứt khoát tìm một công ty internet để thực tập. Trình Xuyên thì lại bận hơn nhiều, không chỉ cần chuẩn bị thi nghiên cứu sinh mà còn phải tham gia huấn luyện, ngày nào cũng bận sứt đầu mẻ trán. Bạc Hải thấy mà đau lòng, không khỏi khuyên nhủ: "Có muốn rời khỏi đội tennis không?"
"Không được." Trình Xuyên vừa nghiêm túc lại vừa kiên định lắc đầu: "Năm nay nhất định em phải được đi thi đấu toàn quốc."
Bạc Hải không muốn khuyên nhiều, hắn rất ít khi nhúng tay vào lựa chọn của Trình Xuyên, chỉ đành nghe theo cậu.
Năm trước Khưu Hãn làm vậy đã triệt để hủy hoại thanh danh của mình, video cậu ta cố ý đánh Trình Xuyên đã truyền khắp mạng xã hội gây chấn động một thời gian, quần chúng vô cùng phẫn nộ, tổ chức thi đấu quốc gia trực tiếp hủy bỏ tư cách tham gia của đại học A. Tuy là chất lượng hình ảnh trên video không rõ ràng nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt Trình Xuyên vô cùng xuất sắc, ngược lại còn hot trên mạng một thời gian, không ít người đi dò hỏi tin tức về cậu. Bạc Hải tìm một người bạn có quan hệ áp chế chuyện này xuống, người bạn nọ còn chọc hắn là chúa ghen tuông, Bạc Hải chỉ cười không phản bác.
Thật ra là hắn sợ chuyện thời thơ ấu của Trình Xuyên bị đào ra, bị cư dân mạng lấy đó làm đề tài tám chuyện. Vết sẹo cần mười bảy năm để khép lại, mà muốn vạch nó ra lại chỉ cần một câu. Huống chi hiện giờ Trình Xuyên đã không cần bất cứ kẻ nào thương hại, cậu thật sự vĩ đại thật sự sáng chói, cậu đáng giá được yêu hơn bất kỳ ai.
Một mùa thu nữa lại đến, Trình Xuyên lấy thành tích toàn thắng giành được danh ngạch thi đấu quốc gia, lần này trường học chọn cách phát trực tiếp, không ai dám giở trò gì nữa. Trình Xuyên cực kỳ kích động, vừa về nhà đã bổ nhào vào lòng Bạc Hải, đuôi cũng vểnh lên trời: "Cuối cùng thì em cũng có thể đi thi đấu rồi!"
Bạc Hải đang nấu cơm, bị Trình Xuyên nhào vào chỉ có thể buông xẻng xúc đồ ăn trên tay xuống, xoa đầu cậu: "Cún con thật lợi hại." Hắn vỗ lưng Trình Xuyên, còn nói thêm: "Đợi một lát, anh nấu cơm xong sẽ gọi em."
Đến khi Bạc Hải bưng đồ ăn lên bàn thì mới phát hiện không nghe thấy tiếng Trình Xuyên. Hắn bước nhẹ ra ngoài phòng khách, thấy Trình Xuyên đang nằm ngủ trên sofa, đôi mắt thâm đen thoạt nhìn đã mệt mỏi không chịu nổi, trên gương mặt còn có hai vệt nước mắt chưa khô.
Bạc Hải ngồi xổm xuống nhìn Trình Xuyên một lát mới đứng dậy đắp chăn cho cậu, cúi người đặt một nụ hôn nhẹ như lông chim xuống môi cậu.
Trình Xuyên bay tới Bắc Kinh thi đấu, Bạc Hải không quá yên tâm cho cậu đi một mình nhưng cũng không tiện xin nghỉ bên công ty thực tập, chỉ có thể lái xe đưa cậu tới sân bay, nhìn theo bóng cậu đi. Tối nào Trình Xuyên cũng gọi điện báo cáo cho Bạc Hải biểu hiện của mình thế nào. Bạc Hải không hiểu lắm vài thuật ngữ chuyên ngành, nhưng hắn luôn kiên nhẫn chờ Trình Xuyên nói xong, sau đó lại dặn dò cậu nhớ phải tự chăm sóc tốt cho mình.
Trình Xuyên thi một đường tới tận chung kết, đối thủ của cậu là thiên tài tennis đã trở thành thần tượng quốc dân, đã giành được giải quán quân ba năm liền. Trước khi trận đấu bắt đầu, đối phương bắt tay với cậu, mày rậm mắt to, ánh mắt sáng ngời có hồn, thái độ vô cùng thân thiết, khóe miệng mang ý cười: "Trình Xuyên phải không? Tôi từng xem video thi đấu của cậu rồi, đánh cực kỳ tốt."
Trình Xuyên được khen ngượng ngùng cười cười: "Cảm ơn."
"Tuy rằng cậu rất đẹp trai, nhưng tôi sẽ không nhường đâu." Nam sinh nghịch ngợm le lưỡi, chỉ vào hàng ghế khán giả bên cạnh, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ lại vừa ngọt ngào: "Bạn gái tôi ngồi ở hàng đầu tiên bên kia xem tôi thi đấu đó, tôi không thể bị xấu mặt được."
Trình Xuyên nhìn theo ánh mắt cậu ta, lập tức ngây ngẩn cả người. Cậu hoàn toàn không biết bạn gái đối phương là ai, lại liếc mắt một cái đã thấy Bạc Hải. Trong tay Bạc Hải còn có một valy hành lý màu đen, hiển nhiên là vừa xuống máy bay đã vội vàng tới đây, trên người vẫn đang mặc một bộ tây trang màu trắng, giống như lần đầu tiên bọn họ tình cờ gặp nhau ở Scar vậy. Bạc Hải đụng phải tầm mắt Trình Xuyên, dịu dàng nở nụ cười giơ ngón tay cái với cậu, dùng khẩu hình miệng nói vài chữ.
Khóe mắt Trình Xuyên nháy mắt ươn ướt.
Trọng tài thổi còi chuẩn bị, Trình Xuyên chỉ đành quay người đi, đứng về vị trí của mình. Trình Xuyên hít sâu một hơi, tiếng tim đập dần trở nên vững vàng, cơ bắp toàn thân lại vận sức chờ phát động, máu trong người xao động. Cả người cậu tràn đầy năng lượng, giống như giây tiếp theo sẽ bùng nổ hoàn toàn.
Trình Xuyên nhận lấy hai quả bóng, nhét một quả vào túi, đứng vững trên vạch kẻ trắng. Bóng tennis màu xanh đập trên mặt đất vài cái theo quy luật rồi bị một bàn tay bắt lấy. Trình Xuyên nắm chặt vợt, ném quả bóng lên cao, bật người đánh sang bên kia.
Cậu cần dũng cảm hơn bất kỳ lúc nào, bởi vì người anh hùng của cậu đã nói ——
Anh ở phía sau em.
【END】