Edit: Nananiwe
Tuy hai người đã mở lòng với nhau, khúc mắc cũng đã tháo gỡ hết, nhưng Bạc Hải cũng không định buông tha cho Trình Xuyên, cuối cùng Trình Xuyên vẫn bị đánh. Trình Xuyên bị trói lên giá, trước ngực và sau lưng đều đã trúng roi, không chỉ cần đếm số mà còn phải lớn tiếng đọc thuộc quy củ của Bạc Hải không ngừng, bị tra tấn đến mức phải nằm nghiêng để ngủ vài ngày liền.
Lúc bọn họ quay lại ký túc xá thì Vương Cụ và Lý Thương Bằng đều trong phòng. Chuyện ngày ấy Trình Xuyên bị khiêu khích và té xỉu đã truyền khắp trường, trai đẹp bị thương luôn được người khác thương tiếc hơn, không ít người ngày thường nhìn Trình Xuyên không thuận mắt nhưng lần này cũng không nhịn được phải lên tiếng bênh vực cậu. Lý Thương Bằng là người không mang thù, tuy là cũng thấy Trình Xuyên phiền muốn chết, nhưng gần đây tính tình Trình Xuyên đã tốt hơn nhiều, hơn nữa dù sao cũng là bạn cùng phòng, lúc này vội vàng tới hỏi thăm: "Trình Xuyên, cậu không sao chứ?"
Ngoài Bạc Hải ra, Trình Xuyên còn chưa được ai quan tâm như vậy, ít nhiều cũng có chút không tự nhiên, ánh mắt hơi né tránh, không nói chuyện. Bạc Hải vỗ vai Trình Xuyên, cậu mới thấp giọng đáp: "Không sao cả."
Bạc Hải lại nhìn Trình Xuyên một cái, cậu chỉ có thể bổ sung: "Cảm ơn."
"Không sao là tốt rồi." Lý Thương Bằng phẫn nộ bất bình: "Cái thằng Khưu Hãn kia là con của Phó hiệu trưởng! Đcm nó đúng là đồ ngu xuẩn!"
Bạc Hải cười cười: "Không cần quan tâm cậu ta là ai, cũng không cần tranh giành với cậu ta."
Vương Cụ ngồi bắt chéo chân một mình ở đằng xa, bộ dáng hoàn toàn không muốn tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ. Bạc Hải hiểu tính tình của cậu ta, dẫn Trình Xuyên tới chủ động chào hỏi: "Vương Cụ, Trình Xuyên mua cho hai cậu trà sữa, cậu chọn một cốc đi."
"Biến biến." Vương Cụ không thèm nhìn bọn họ, cúi đầu nghịch điện thoại: "Tôi không uống."
Lý Thương Bằng vội vàng chạy tới làm người hòa giải: "Tôi uống cho! Cậu ấy không uống thì tôi uống hai ly."
Thật ra trà sữa là do Bạc Hải mua, Trình Xuyên chỉ đi xếp hàng cùng thôi, hoàn toàn không ngờ Bạc Hải lại lấy danh nghĩa của mình để đi tặng. Cậu hơi quẫn bách, cậu hoàn toàn không có kinh nghiệm đối xử tốt với người khác, xấu hổ chờ Lý Thương Bằng cầm một túi nilong trên tay đi, nghe được một câu "Cảm ơn người anh em nhé" chỉ biết vân vê ngón tay không nói gì.
Bạc Hải dùng ánh mắt ra hiệu một chút, Trình Xuyên hiểu được ý của hắn, chỉ có thể không tình nguyện mà đặt một ly xuống bàn của Vương Cụ. Vương Cụ không trực tiếp vứt đi, chỉ hừ mạnh một tiếng, cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại, đầu cũng không thèm ngẩng lên chút nào. Trình Xuyên cực kỳ xấu hổ, Bạc Hải kéo cậu về chỗ ngồi, thấp giọng nói: "Sau này sẽ tốt cả thôi."
Ban ngày Vương Cụ chưa nói câu nào với Trình Xuyên, buổi tối lại ném một gói to lên giường cậu, giọng điệu vẫn rất hung hăng: "Này, đã xử lý miệng vết thương chưa? Bên trong có thuốc giảm đau và thuốc tiêu viêm, tôi cũng không muốn nợ nhân tình của cậu."
Trình Xuyên á khẩu không trả lời được, lắp bắp nói cảm ơn. Vương Cụ không để ý đến cậu nữa, nhưng quay về chỗ của mình uống cạn ly trà sữa.
Trình Xuyên không nhắc đến chuyện phần thưởng với Bạc Hải nữa, Bạc Hải cũng không đề cập đến, trong lòng hai người đều biết rõ nhưng không ai mở miệng. Bạc Hải biết trong lòng Trình Xuyên nghĩ gì, chỉ cảm thấy hiện giờ báo con vừa mạnh miệng lại vừa đáng yêu, cố ý chọc Trình Xuyên, làm bộ mình không biết Trình Xuyên đang nghĩ gì, qua một hai tuần cũng không có ý muốn làm gì.
Không Thanh nghe chuyện trong nhà của Trình Xuyên xong, trong lòng ít nhiều cũng có chút áy náy, tặng Bạc Hải quà bồi tội. Bạc Hải mở ra trước mặt Trình Xuyên, Trình Xuyên vừa nhìn thấy đã đỏ mặt: "Cái, cái này dùng thế nào vậy?"
Bạc Hải cười cười, lắp ráp thứ trong tay lại rồi đặt trên mặt đất. Đó là một cái xích đu, chẳng qua là hơi khác xích đu bình thường, chính là có không ít dây thừng và dây xích được treo trên thanh xà, đầu còn lại của dây được nối với còng tay và còng chân. Bạc Hải sờ đầu Trình Xuyên, ra lệnh: "Ngồi lên đi."
Trình Xuyên vội vàng đứng dậy ngồi lên xích đu, Bạc Hải dùng dải băng quấn chặt hai đùi cậu lại, đầu gối bị treo cao giữa không trung, hai tay cố định ở hai bên, hai chân cũng bị còng khóa lại gần nhau, hạ thân mở ra hoàn toàn. Cả người Trình Xuyên vốn trần trụi, tư thế này gần như là bày nơi tư mật ra trước mặt Bạc Hải không sót chỗ nào, cảm thấy thẹn cực kỳ. Bạc Hải cầm một cái roi mảnh đến, cố ý đánh vào dương v*t đã nửa cương và hậu huyệt hồng nhạt phía sau của cậu. Trình Xuyên vừa đau đớn đã muốn cử động, vừa cử động thì cả thân thể đã lắc lư, hạ thể mở rộng trong không trung nhẹ nhàng đong đưa, vừa dâm đãng lại vừa phóng đãng.
Bạc Hải dùng roi đâm vào u huyệt đang đóng chặt, nhìn chằm chằm khuôn mặt đã phiếm hồng của Trình Xuyên, hỏi: "Đây là cái gì?"
Trình Xuyên đỏ bừng mặt, cảm giác lành lạnh ở phía sau vô cùng rõ rệt, cảm nhận được đầu roi thô ráp càng làm cậu rùng mình: "Là hậu môn."
"Vậy sao?" Bạc Hải cười cười, ngữ khí khinh thường: "Chưa từng thấy hậu môn muốn ăn đồ vật như vậy, có dâm hay không?"
Trình Xuyên đau đớn kêu lên một tiếng, quay mặt đi. Cậu vốn tưởng rằng những lời này của Bạc Hải chỉ là tình thú, không cần mình trả lời, không ngờ dương v*t nửa cương lại chịu một roi không nhẹ không nặng. Cậu đau đớn kêu lên một tiếng, lại nghe Bạc Hải hỏi lần nữa: "Có dâm hay không? Chó con, tôi hỏi cậu lần thứ hai."
"... Dâm." Trình Xuyên hoàn toàn không nói ra lời, nhưng sợ bị đánh nên chỉ đành nhỏ giọng đáp: "Chó con rất dâm."
Trình Xuyên rõ ràng cảm nhận được lời này vừa thô tục lại vừa hạ tiện, mà phản ứng của thân thể lại rất thành thực, bản thân vừa dứt lời thì dương v*t đã cứng thêm một chút. Bạc Hải nhìn thấy vô cùng rõ ràng, tay thì tét mạnh vào mông Trình Xuyên, ngón tay đâm vào từ cửa huyệt làm cả phần đáy chậu của Trình Xuyên như bốc cháy dữ dội. Hắn hơi cong người nhìn lỗ nhỏ, trào phúng nói: "Trình Xuyên, cậu ướt rồi."
"Sao lại ướt nhỉ?" Bạc Hải chạm tay vào cửa động ươn ướt: "Chửi dâm thì ướt? Vậy nói cho tôi biết, còn muốn tôi mắng cái gì nữa?"
Quả thực là hậu huyệt phía sau đã ướt, Trình Xuyên cảm thấy bụng dưới nóng bừng, bị Bạc Hải chạm một cái đã mẫn cảm có phản ứng, bên trong đã bắt đầu chảy ra d*m thủy làm cả trong cả ngoài đều ướt, nếp uốn lấp lánh ánh nước, lúc mấp máy mơ hồ có thể nhìn thấy thịt ruột non nớt bên trong. dương v*t Trình Xuyên đã dựng thẳng hoàn toàn, cương thành một màu đỏ thẫm giống như sợ người khác không biết mình sảng vậy. Trình Xuyên ý loạn tình mê nhưng vẫn nhớ rõ phải trả lời câu hỏi của Bạc Hải, lời nói lại không khớp với ngữ điệu: "Thích chủ nhân mắng tôi tiện... Thích chủ nhân mắng tôi dâm đãng..."
Dứt lời mới ý thức được mình vừa nói gì, Trình Xuyên sắp khóc đến nơi, vô cùng mất mặt. Cậu muốn che mặt, nhưng hai tay đều bị còng tay khóa lại, hoàn toàn không thể nào che được biểu tình hối hận và xấu hổ. Bạc Hải cười lạnh hai tiếng, giơ tay cho Trình Xuyên một cái tát. Cái đầu tiên rất nặng, mặt Trình Xuyên lập tức nóng như thiêu cháy. Bạc Hải lại dễ dàng đánh cái thứ hai, lực đạo rất nhẹ, thật giống như đang chơi đùa với món đồ chơi của mình: "Cầu xin tôi, cầu xin thì tôi sẽ chửi."
Trình Xuyên đã chịu tới cực hạn rồi, nào nói ra được lời quá đáng như vậy. Cậu tủi thân nhìn về phía Bạc Hải, thấp giọng cầu xin tha thứ: "Chủ nhân..."
Bạc Hải nở nụ cười, chó con đúng là làm nũng tới nghiện, lần nào cũng bày ra vẻ mặt này với hắn. Thế mà hắn vừa thấy Trình Xuyên bày ra yếu ớt đã mềm lòng, hiện giờ cũng không nhẫn tâm ép cậu nữa: "Chó hoang vểnh mông chờ bị chịch, đúng là chưa thấy con chó nào dâm đãng như cậu."
Đầu Trình Xuyên vốn đang trống rỗng, nghe được từ mấu chốt đột nhiên bừng tỉnh. Trong đầu cậu chợt hiện ra vài ý niệm không được sạch sẽ, do dự một lát, làm bộ lơ đãng cầu xin: "Chủ nhân chịch chó con được không?"
Bạc Hải hoàn toàn bị Trình Xuyên chọc cười, hôm nay vốn hắn đã định làm tình với Trình Xuyên, không ngờ còn có người có suy nghĩ xấu xa hơn hắn. Hắn gảy gảy đầu v* Trình Xuyên, dùng lực không nhẹ làm đối phương đau đến mức cong người, ánh mắt cũng nhíu lại: "Nói vài câu dễ nghe, tôi sẽ chịch cậu."
Lời vừa dứt, Trình Xuyên nào còn để ý lễ nghĩa liêm sỉ gì, mặt mũi cũng ném sạch ra sau đầu. Cậu liếm môi, trái tim đập mạnh, ánh mắt vừa ướt át lại vừa ngọt ngào, lúc nhìn chằm chằm Bạc Hải còn không ý thức được thần thái của mình quyến rũ đến mức nào. Trình Xuyên hơi chuẩn bị một chút, si mê ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt Bạc Hải, lời nói tục tĩu cũng buông ra sạch: "Chó con muốn... muốn..."
Trình Xuyên tạm dừng một chút, Bạc Hải nhếch mày: "Nói đi."
"Muốn dương v*t lớn của ngài." Trình Xuyên thở ra một hơi, cuối cùng cũng nói xong: "Muốn ngài chịch tôi thật mạnh bạo."
Ánh mắt Bạc Hải tối sầm lại, khuôn mặt Trình Xuyên vẫn cực kỳ có tinh thần, dáng người cũng có chút cơ bắp chứ không phải kiểu trắng gầy như que củi. Bất luận là ai nhìn thấy thân thể này hay khuôn mặt này thì sẽ đều cảm thấy Trình Xuyên thích hợp chạy nhảy, sống ở thảo nguyên xanh mướt chứ không phải là trần trụi thần phục dưới chân mình, mở hai chân nói lời vừa hạ lưu vừa tình sắc như vậy. Bạc Hải bị kích thích đến mức yết hầu căng thẳng, cởi quần ra đi đến trước mặt Trình Xuyên, đâm dương v*t thô to đến phát tím vào khóe miệng Trình Xuyên, giọng nói khàn khàn: "Liếm."
Trình Xuyên rất nghe lời, ngoan ngoãn mở miệng ra ngậm dương v*t thô to hung dữ của Bạc Hải vào. Cậu đã khẩu giao giúp Bạc Hải không ít lần, đã có kinh nghiệm hơn lần đầu tiên rất nhiều, biết làm thế nào mới có thể lấy lòng Bạc Hải, làm cho hắn càng cương hơn. Nhưng vì chỉ có thể điều chỉnh nửa thân trên nên cậu chỉ có thể nghiêng người liếm, vài lần còn chưa kịp thu răng nanh lại, cọ vào phần cán của Bạc Hải. Bạc Hải dùng sức giữ cằm Trình Xuyên, thấp giọng nói: "Răng cũng nhọn thật."
Trình Xuyên vội vàng liếm cẩn thận, chỉ dám dùng môi ngậm lấy phần đầu khấc, đầu lưỡi liếm xung quanh mã mắt. Trình Xuyên liếm được một chút thì Bạc Hải đã cương lên hoàn toàn, rút khỏi miệng cậu. Khóe miệng và cằm Trình Xuyên đều là nước miếng nhưng lại không thể nào lau, chỉ có thể kệ nó tùy ý chảy xuống đất. Bạc Hải xoay người đến ngăn tủ lấy một cái bình nhỏ, quét đầy thuốc bôi trơn ra tay, màu trắng ngà nhàn nhạt chảy đầy lòng bàn tay. Trình Xuyên không kiềm được ngửi ngửi, lẩm bẩm: "Thơm quá..."
"Cố ý mua cho cậu đấy." Bạc Hải quét toàn bộ vào lỗ nhỏ phía sau của Trình Xuyên làm nó dính một mảng lớn, ngay cả lông mao đen sậm cũng dính rất nhiều màu trắng. Tiểu huyệt đột nhiên bị kích thích hơi co rút lại, ngược lại mút vào không ít thuốc bôi trơn, bên trong cũng dính đầy nhũ cao. Bạc Hải cắm ngón trỏ và ngón giữa vào làm Trình Xuyên rên rỉ từng đợt, trên mũi cũng lấm tấm mồ hôi, thở dốc liên tục. Bạc Hải cười rút hai ngón tay ra một chút, dùng sức giữ chặt cửa huyệt, bắt đầu xoay cổ tay đảo loạn, nhìn khuôn mặt nhuốm đầy tình dục của Trình Xuyên, nhẹ giọng nói: "Biết là cậu thích nên đã chọn vị dâu tây."
Hắn hơi nghiêng nửa thân trên, ghé sát vào hôn lên lông mày Trình Xuyên, cười nói: "Nói cho tôi biết, ngọt hay không ngọt?" Ngón tay thong thả đâm ra rút vào, cố ý ma sát với vách thịt: "Cái miệng nhỏ nhắn này ăn vào hết rồi, có ngọt không?"
Trình Xuyên bị Bạc Hải bắt nạt đến mức sắp khóc, cắn môi không dám kêu quá lớn, một lát sau mới nhỏ giọng: "Ngọt."