Buổi sáng, những tia nắng ấm nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ phòng Thi. Đôi mắt cô ấy nheo lại rồi vươn vai kéo rèm ra để chào ngày mới. Nhà của Thi là một tiệm tạp hoá nhỏ nằm ở ngoài mặt đường. Gia đình Thi cũng đông vui lắm. Lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười.
Bây giờ tầm khoảng tháng năm. Thi đang được nghỉ hè. Hết cái hè này thì Thi đã là học sinh lớp mười một rồi. Không phải thời gian trôi rất nhanh sao? Mới hồi nào Thi còn nhỏ xíu mà nay đã lớn rồi.
Thi thức dậy làm vệ sinh cá nhân rồi đi xuống quán phụ giúp bố mẹ. Công việc đầu tiên của Thi vào mỗi sớm mai là quét sân. Cái sân nhỏ ở trước cửa nhà Thi ấy. Ngày nào Thi cũng quét sạch sẽ để chẳng còn chiếc lá nào.
Trước cửa nhà Thi cũng trồng một cây bàng trông rất đẹp. Cây bàng này đã đứng sừng sững ở trước cửa nhà Thi được hơn hai mươi năm rồi. Ngày ấy mẹ Thi kể rằng trước cửa nhà có một đống bùn đất tốt lắm. Bố Thi đi đánh một cây bàng bé xíu về rồi trồng xuống đống bùn đấy. Ngày ngày bố đều chăm bón, từ cây bàng bé bỏng ngày ấy, giờ đây đã thành một cây bàng to lớn có thể che nắng che mưa cho gia đình Thi.
Hồi năm 2011, nơi Thi sống có một cơn bão lớn quét qua. Tất cả cây cối nhà cửa và mái nhà của các ngôi nhà xung quanh đều đổ hết. Chỉ có mỗi cây bàng nhà Thi là vẫn nguyên vẹn. Sau cơn bão cây bàng vẫn đứng vững chãi trước cửa nhà với sự ngạc nhiên của mọi người. Cây bàng lúc nào cũng ra nhiều lá xanh mơn mởn. Đến mùa thì hoa bàng nở, hết mùa hoa thì quả bàng rơi xuống đôm đốp trên mái nhà nghe mà vui tai lắm. Nhờ có cây bàng rụng nhiều lá thì Thi mới có việc làm là quét sân. Một ngày hai lần sáng và chiều. Công việc đã được cô bé duy trì nhiều năm.
Ở bên kia đường chính là một khu tập thể. Khu vực Thi sống gần khu công nghiệp nên khu tập thể này được xây dựng để cho những người có nhu cầu thuê ở. Một khu như vầy thì có tầm khoảng mười đến hai mươi phòng rộng rãi. Giá cả cũng phải chăng nên đây chính là sự lựa chọn của nhiều người.
Từ ngày có khu tập thể này nhà Thi bán được nhiều hàng hẳn. Họ hay qua nhà Thi mua nước mía, nước ngọt rồi hàng hoá các loại như dầu gội đầu, kem đánh răng,... Bán buôn khá khẩm được một chút thì bắt đầu các quán khác lại mọc lên như nấm. Nào là quán cà phê, nước mía, bánh mì rồi nước ép. Họ mở ra với hy vọng là buôn bán được như nhà của Thi. Nhưng rồi có quán trụ được vài tháng thậm chí vài tuần là chuyển hẳn đi vì mặt bằng rất mắc nhưng người mua lại chẳng có nhiều. Nhà Thi lời hơn vì chẳng phải trả tiền mặt bằng cho ai cả vì đây là đất của nhà Thi mà. Một miếng đất ngoài mặt đường có một giá trị rất lớn về kinh tế và nhiều lợi ích kèm theo. Ừ thì là họ chuyển đi nhưng rồi người khác sẽ lại chuyển tới nhanh thôi.
Nhưng chắc do mẹ Thi dễ thương hơn nhiều người bán khác nên ai cũng thích mua hàng của mẹ hơn. Mẹ của Thi tên là Tuệ. Mọi người mua hàng lúc nào cũng gọi tên mẹ rất thân thương:
"Cô Tuệ ơi! Bán cho con..."
Ai mua hàng rồi thì cũng biết tên mẹ Thi hết. Mẹ Thi hay cười, hay khuyên nhủ mọi người để họ tốt hơn. Nên mỗi khi ai có chuyện gì đều đến tâm sự với mẹ Thi. Quán tạp hoá nhà Thi ngoài buôn bán hàng hoá còn là nơi để mọi người tìm đến để chữa lành những thương tổn qua vài lời nói chuyện. Cô bé chẳng thể phủ nhận điều đó vì ngay cả bản thân cô cũng luôn nói hết mọi chuyện với mẹ. Gần như là việc tâm sự với mẹ mỗi ngày đã trở thành thói quen của cô bé.
Những đề tài của Thi đa dạng lắm. Cô bé sẽ kể với mẹ mình những chuyện như:
"Hôm nay con được cô khen mẹ à!"
"Hôm nay á mẹ. Bạn bên cạnh nói chuyện với con á mẹ."
"Tối qua con mơ thấy bạn hồi cấp hai của con mẹ à. Con nhớ bạn ấy lắm."
"Mẹ ơi. Hôm nay con được điểm cao đó mẹ. Cuối tuần mẹ cho con qua nhà bạn chơi nha mẹ."
Cô bé luyên thuyên nói chuyện với mẹ cả ngày. Nhiều khi cô để dành rất nhiều chuyện để đợi mẹ về kể hết cho mẹ nghe. Không kể thì lòng cô bé cứ bứt rứt kiểu gì đó. Phải nói hết ra những điều trong lòng thì cô bé mới thoải mái được.
Rồi vào ngày đẹp trời của một ngày nào đó. Cũng nhờ quán tạp hoá bé xinh của mẹ mà Thi đã có một mối tình rất đẹp. Lúc đầu, cô và người ấy cũng chẳng có ấn tượng gì đặc biệt về nhau. Nhưng không hiểu sao, qua nhiều ngày gặp gỡ thì cả hai đã nảy sinh chút cảm tình.
Nhưng rồi anh phải nghe theo gia đình, cứ ngỡ là mọi thứ sẽ kết thúc hoặc chẳng liên quan gì đến nhau nữa. Nhưng một tia hy vọng đã được thắp lên. Dù chẳng thể liên lạc được với nhau nhưng cô vẫn kiên quyết đợi chờ.
Có phải mỗi người mình gặp được trên đời này chính là đã được sắp đặt.
Tại sao giữa biết bao nhiêu người mà Thi và người ấy có thể gặp được nhau như vậy?
Cũng có nhiều người khác nữa trong cuộc đời của Thi mà. Họ đối với Thi sao mà chẳng có chút ấn tượng gì.
Vậy là...
Mùa hè của năm lớp mười là lần đầu tiên Thi gặp gỡ người ấy...
21:00-25/8/2023NHÀNH HOA DẠI.