Hai Kiếp Đều Là Anh

Hai Kiếp Đều Là Anh - Chương 33




Vị bác sĩ nhận lại tờ giấy cam kết phẫu thuật lướt nhìn một lần, rồi xoay người bước vào phòng phẫu thuật.



Cánh cửa phòng vừa đóng lại, cùng lúc Lãnh Thế Thiên hai chân ngã khụy xuống, vô lực quỳ trước cánh cửa phòng phẫu thuật.



Lãnh Thế Thiên nhìn đến hai lòng bàn tay dính máu của mình, lòng anh đau đến tê tâm liệt phết. Trong đầu anh dần hiện ra khuôn mặt Khuynh Đề khi biết mất đi đứa con, cô đau khổ khóc đến ngất đi, trái tim anh liền một trận đau nhói kịch liệt, tai anh luôn vang lên lời nói của vị bác sĩ.



''Thai nhi đã chết trong bụng mẹ hơn ba giờ, gãy hai chiếc xương sườn, lòng bàn tay có vết đứt lớn, trên cổ cũng có vết đứt nhưng rất may là không sâu, chưa đến gân cổ. Thân thể có nhiều chỗ đã tụ máu bầm và thiếu chất nên kiệt sức lâm ra tình trạng hôn mê.''



''Tôi hỏi cậu, cậu có phải là chồng cô ấy không? Tại sao lại để vợ mình đến ra nông nổi như vậy?''



''Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!'' Bàn tay Lãnh Thế Thiên nắm lại thành nắm đấm, liên tiếp đấm mạnh xuống nền gạch lạnh giá.



Bàn tay Lãnh Thế Thiên đấm mạnh hơn mười cú liên tục nhưng anh không cảm giác đau đớn tí nào nữa dù tay anh đã bật máu, cả nền gạch cũng một màu đỏ tươi nơi anh đấm xuống, gạch theo đó cũng nứt một đường dài.



Ẩn Long và Ẩn Diếc nãy giờ mọi hành động của Lãnh Thế Thiên đều thu vào tầm mắt, từ lúcanh ký tên lên tờ giấy đến lúc ngã khụy xuống. Lòng hai người đã bồn chồn thấp thỏm không yên, nếu cứ để lão đại dùng tay đấm xuống gạch thế này mãi, chắc chắn sẽ gãy tay a. Hai người ra hiệu cho nhau, liền chạy đến ngăn chặn Lãnh Thế Thiên tiếp tục hành hạ mình.



Cảm giác tay mình bị ai đó nắm chạy lại, Lãnh Thế Thiên ngước nhìn hai bóng dáng trướchai bên mình, đôi mắt lạnh lẽo nhưng muốn băng lạnh cả hai người.



''Thiếu chủ, đừng. Nếu phu nhân biết được ắt sẽ rất đau lòng.'' Ẩn Diếc nắm chặt nắm đấm của Lãnh Thế Thiên, khuyên nhủ.



Ẩn Diếc anh chưa từng thấy thiếu chủ như vậy bao giờ, bảy năm trời bắt đầu đi theo Lãnh Thế Thiên chưa từng thấy anh chật vật như bây giờ, làm người khác phải đau lòng. Trong trí nhớ của Ẩn Diếc, Lãnh Thế Thiên là người ngoan độc, lạnh lùng, nhưng đối xử với người trong hội rất tốt, dù có khắc khe, nhưng là muốn tốt cho tụi anh. Ẩn Diếc biết, Lãnh Thế Thiên trở thành người biết thêm cảm xúc yêu thương, buồn, hờn giận là một tay nhờ vào thiếu phu nhân, nhưng cứ hành hạ bản thân anh cũng không có tốt tí nào.



Lãnh Thế Thiên ngừng động tác, đôi mắt trở lại bình thường, bàn tay đã thả lõng nắm đấm, xoay người dựa vào bức tường, đôi mắt nhắm nghiền lại. Nhìn anh lúc này, vô lực đến đau lòng.



Mọi chuyện hai ngày nay như đổ sầm trước mặt anh, anh bình tĩnh ung dung trước mọi chuyện chỉ để qua mắt những người muốn thấy anh đau khổ thôi, thật sự lòng anh đã như chết lặng từ lúc biết Khuynh Đề sảy thai. Crystina thật độc ác khi đã giết chết đứa con anh, cũng như giết chết niềm hạnh phúc làm ba mẹ của Khuynh Đề và anh.



Đứa con chưa đủ ngày đã phải chết dưới sự hận thù, mù quáng của tình yêu, một cách tức tưởi đến như vậy. Nếu như Khuynh Đề tỉnh dậy biết mình chẳng còn cục cưng, cô có hờn trách anh không, hay chỉ im lặng khóc đến thương tâm? Trời ơi, chỉ nghĩ đến như vậy thôi, lòng anh đã đau buốt đến không thở nỗi.



''Hai cậu đi ra chỗ khác, để tôi một mình.'' Lãnh Thế Thiên mệt mỏi, lên tiếng.



Ẩn Long ra dấu với Ẩn Diếc, liền bước lùi núp vào một chỗ không ai thấy, nhưng đôi mắt luôn nhìn đến Lãnh Thế Thiên như dè chừng anh lại có hành động nông nổi.



Lãnh Thế Thiên bỗng chốc đưa hai bàn tay, che lấy khuôn mặt mình, anh đã đang thật sự mệt mỏi cùng bất lực. Anh che đi khuôn mặt mình vì không muốn ai thấy cũng như chính mình, rằng anh đã rơi nước mắt. Đây là lần đầu tiên trong đời, trong vỏn vẹn hai ngày, nhiều cảm xúc đau thương đến với anh như vậy, nó làm anh không kịp phản ứng ra sao cho đúng.



***



Sau ba giờ đồng hồ, Khuynh Đề cũng từ phòng phẫu thuật chuyển đến phòng hồi sức.



Cũng trong ngày hôm đó, Lãnh Thế Thiên cho người chuyển Khuynh Đề về bệnh viện tốt nhất của thành phố A, vì ở bệnh viện nhân dân ở khu ngoại ô không đủ những thứ chăm sóc đặc biệt tốt dành cho bệnh nhân.




Lưu Tử Quỳnh khi biết được Khuynh Đề bị Crystina bắt cóc và cho uống thuốc sảy thai, đã ngất lên xuống, bà cũng không chịu nổi đả kích mà khóc ngất một ngày trời. Lãnh Thế Hoàng vì thương vợ, đã dỗ dành bà một buổi trời mới nín, nhưng bà sau đó lại không nói một câu nào, cứ đòi vào bệnh viện chăm sóc Khuynh Đề.



Lãnh Hạ Kiều đang ở Paris du học cũng nghe được tin tức, đã đáp chuyến bay gần nhất về thành phố A. Cô tức đến độ muốn sang New York quậy công ty của ông Mark Jones, nhưng Lãnh Thế Hoàng đã ngăn chặn lại, nên cô phải hậm hực nuốt cơn giận vào lòng. Chính vì biết Crystina hãm hại Khuynh Đề, càng làm Lãnh Hạ Kiều ghét cay đắng cô gái mắt xanh, môi đỏ đó, từ lúc biết Crystina là Lãnh Hạ Kiều đã không thích cô ta rồi, lần này lại hại em dâu xinh đẹp của cô, làm cô càng hận cô ta đến độ muốn băm thành trăm mãnh.



Khuynh Đề hôn mê đến tận năm ngày năm đêm, trong thời gian đó Lãnh Thế Thiên đã nhờ mẹ mình chăm sóc cho cô, anh trở lại công ty giải quyết hết mọi vấn đề đã tính toán trong đầu.



Chính xác hơn Lãnh Thế Thiên anh vì đứa con chưa ra đời đã mất của anh sẽ đòi lại công bằng, anh muốn tất cả những ai đã làm hại đến Khuynh Đề điều phải sống không bằng chết.



Chỉ vỏn vẹn sau năm ngày anh trở lại công ty Lãnh Phong, anh đã đẩy công ty Gold River đến bờ vực phá sản, không vực dậy nổi. Tất cả cổ phiếu của công ty Gold River rớt giá đến thảm hại, đến nổi Mark Jones phải lên cơn đau tim đến chết không nhắm mắt.



Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, các cổ đông công ty Gold River liền bầu cử James Martin – phó tổng giám đốc lên nhậm chức tổng giám đốc công ty, vì Crystina Jones đã biến mất hơn một tuần lễ không liên lạc được.




Nhưng dù có bầu cử tổng giám đốc khác để cứu vớt công ty, Lãnh Thế Thiên cũng nhếch miệng cười khẩy, liền cho một án tử, đem công ty của Mark Jones biến mất trên thương trường.



Trợ lý Vinh nhìn đến khuôn mặt tươi cười của Lãnh Thế Thiên nhưng biết chắc lòng anhkhông cười dù chỉ là nhếch miệng, mà cảm giác lạnh toát cả cơ thể. Sát khí từ Lãnh Thế Thiên khi cầm lấy bản thu mua công ty Gold River, với cái giá rẻ mạt làm trợ lý Vinh kinh hãi một phen, không phải vì tài lực của Lãnh Thế Thiên mà tất nhiên điều đó anh biết rõ hơn ai, mà chính là ánh mắt không thấy đáy của Lãnh Thế Thiên làm anh sợ hãi. Sắt bén đến đáng sợ, cả đôi môi bạc kia cũng trầm lạnh, xung quanh văn phòng tổng giám đốc của Lãnh Thế Thiên cũng trở nên lạnh lẽo như Bắc cực, trợ lý Vinh phải lấy tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán mình.



Lãnh Thế Thiên ung dung cầm đến chiếc điện thoại trong túi, nhấn vào một số quen thuộc, đưa kế bên tai mình. Tiếng rè rè phát lên được hai giây, liền có người bắt máy, giọng nói đàn ông.



''Cô ta ra sao rồi?'' Lãnh Thế Thiên lên tiếng.



Bên đây, Nghiêm Hạo hiểu ý nói của Lãnh Thế Thiên, liếc nhìn đến Crystina bị trói hai tay chân, thân hình cũng nhiều vết tích như Khuynh Đề nhưng có điều nặng hơn, cả một bên khuôn mặt cũng bị sưng lên, khó nhận ra đây là Crystina, cô nàng ngôi sao nóng bỏng mà báo chí thường nhắc đến.



''Không chết được.'' Nghiêm Hạo nhếch miệng cười, đôi chân dài bắt chéo, thoải mái ngồi trên chiếc ghế sô-pha cao cấp bằng da bò nhập từ Ý về.



Nghiêm Hạo anh chính xác là còn muốn hành hạ Crystina cô ta dài dài, làm sao để cô ta chết nhanh như vậy được. Người đàn bà ác độc như cô ta phải để cho nếm mùi đau đớn như đã hành hạ Khuynh Đề - chị dâu. Anh không phải người lo chuyện bao đồng, nhưng đã đụng đến Lãnh Thế Thiên – lão đại của anh, cũng xem như đụng đến Nghiêm Hạo anh.



''Được, tớ đến ngay.''



Lãnh Thế Thiên tắt máy, cầm lấy áo khoác vest trên ghế và chiếc chìa khóa xe bước đi ngang trợ lý Vinh, dặn dò.



''Vinh, tôi sẽ không đến công ty một thời gian, có chuyện gì cứ gửi qua email tôi.''



Lãnh Thế Thiên nói xong liền bước đi, không kịp để trợ lý Vinh nói thêm câu nào, vừa lúcanh bước ra khuất khỏi hành lang, trợ lý Vinh thở dài, mệt mỏi.



Lần trước dù Lãnh tổng có bù đầu vào công việc, làm quên mệt mỏi chỉ hơn một tháng xong cho công việc nữa năm, thì trợ lý Vinh như anh cũng không dễ thở tí nào, bây giờ lại kêuanh quản lý công ty lần nữa, dù không biết bao lâu, như anh thật muốn khóc thét lên, thật sự rất nhiều, anh lại không có thời gian để đi xem mắt nữa rồi, tuổi anh cũng đã lớn, cũng cần có niềm vui hạnh phúc của tình yêu chứ, nhưng cứ đà này, chắc còn sẽ rất lâu a, hu hu.