Crystina bị hai người đàn ông bắt lấy, có dẫy dụa nhưng không thành, càng làm Nghiêm Hạo và Tần Vũ Thành siết chặt đau đớn, cô nhíu mi, cắng răng chịu đựng chứ không bật thành tiếng.
Vừa lúc Lãnh Thế Thiên bế Khuynh Đề lên, muốn rời khỏi đây. Giọng cười Crystina vang lên giữa đêm khuya, làm Lãnh Thế Thiên phải dừng chân vài giây, nhưng không quay lại nhìn cô ta một lần nào nữa.
''Lãnh Thế Thiên, nếu tôi không được hạnh phúc thì anh cũng đừng mong có được!''
Lãnh Thế Thiên không trả lời, bước đi tiếp càng làm lòng Crystina như bực tức, khó chịu càng muốn phá hoại cho bằng được.
''Anh biết không, tôi đã cho cô ta uống thuốc phá thai rồi đấy, chắc cô ta bây giờ đau đớn lắm, ha ha.''
''Những vết bầm tím đỏ trên người cô ta cũng vậy, mà cô ta đúng là trâu bò đó, bị đánh như thế mà không chết, chỉ ngất xỉu.''
''Đúng là một con nhỏ ngu ngốc, ha ha.''
Lãnh Thế Thiên vẫn im lặng, nhưng tay anh đã nổi gân xanh, nếu không phải anh quen biết Crystina thì anh vẫn nhầm lẫn người đàn bà trước mặt này thật độc ác, là người xa lạ anhchưa từng biết.
''Lãnh Thế Thiên, anh cũng thật ngu ngốc lại đi yêu một con nhỏ đến cả cái thai trong bụng mình giữ cũng chẳng được, thì đâu xứng đáng thiên chức làm mẹ.''
Tần Vũ Thành vì nghe những lời từ chính miệng một người phụ nữ nói ra thì bất ngờ, há hốc mồm. Còn Nghiêm Hạo chỉ im lặng, nhưng ánh mắt nhìn Crystina như muốn nói với cô ta rằng 'Tôi muốn giết chết cô', bàn tay Nghiêm Hạo liền siết chặt thêm lực lên cánh tay Crystina, như muốn nghiền nát cô.
''Cô nói đủ chưa?'' Tần Vũ Thành tức giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn Crystsina.
''Chưa đủ! Tôi còn muốn nói tiếp…'' Crystina cô muốn nói thêm nhiều nữa, muốn cho Lãnh Thế Thiên anh ta phải đau đớn những nỗi đau như cô từng trải.
Tiếng nói Crystina chưa dứt câu, đã bị Nghiêm Hạo tát một tát như trời giáng ''Miệng cô thật thối đấy.''
Crystina vì cái tát mạnh, cảm giác choáng váng, máu bên miệng cũng tuôn. Đây là lần đầu tiên trong đời có một người tát cô, cảm giác uất ức cùng không phục kiềm chế của cô phá vỡ, nước mắt như mưa trên khuôn mặt cô.
''Thế Thiên, anh là đồ đần, đồ ngu, cả hai người cũng là đồ ngu, cô ta có gì tốt chứ? Cô ta có gì tốt hơn tôi chứ. Mẹ nó! Buông tôi ra!'' Crystina hét lớn, nhìn bóng dáng Lãnh Thế Thiên cứ bước đi, lòng như chết lặng.
''Hạo, Thành. Nhốt cô ta vào nhà giam Lãnh hội.'' Lãnh Thế Thiên mệt mỏi lên tiếng, liền rời đi không ở đây thêm nữa.
Tiếng bước chân Lãnh Thế Thiên bước càng ngày càng xa dần, đến góc cầu thang biến mất.
Ẩn Long và Ẩn Diếc thấy Lãnh Thế Thiên ôm lấy Khuynh Đề bước gần chiếc xe đậu sẵn, liền một người mở cửa, một người ngồi vào xe cầm lái.
Anh chưa hề tưởng tượng được, Crystina có thể làm ra những chuyện này, trong mắt anh, cô luông ngoan cường, dù bướng bỉnh nhưng chưa từng có ánh mắt độc ác như hôm nayanh nhìn thấy. Có lẽ sự hận thù của cô quá lớn, cũng là tại anh đã tổn thương cô ta nên mới liên lụy đến Khuynh Đề.
Lãnh Thế Thiên nhìn đến Khuynh Đề trên tay mình, cô đã lâm vào hôn mê. Khuôn mặt cô đã trắng đến độ muốn hù dọa người, đôi môi anh đào xinh đẹp ngày nào giờ đã tái đi, mày thanh tú đang nhíu lại, chắc cô đang cực kỳ đau đớn. Bàn tay anh lau đi những vết bụi trên mặt cô, đôi tay run rẩy, đôi môi anh đang mím lại cố gắng giữ bình tĩnh.
Lãnh Thế Thiên nhẹ nhàng xoa lên những vết thương trên người Khuynh Đề, mỗi vết thương như khứa lấy tim anh từng đoạn. Người vợ nhỏ của anh, ra đến nông nổi này là do anh, anhlàm sao không đau đớn cho được.
Những ngày sống bên anh, cô không thấp thỏm lo sợ thì là không an tâm, anh chưa từng cho cô hạnh phúc mỗi ngày như anh đã từng hứa ở hôn lễ, cô đã vì anh mà làm rất nhiều chuyện, kể cả lúc khi con dao kề vào cổ cô, lúc đó anh đã hoảng sợ đến mặt cắt không một giọt máu, nhưng cô vẫn dùng hết sức lực cuối cùng để bắt lấy con dao nắm chặt trong tay mình, bật cả máu. Ngay khoảnh khắc đó, anh hiểu được, Lãnh Thế Thiên anh nếu mất đi Khuynh Đề cô, cuộc sống anh sẽ trở nên vô nghĩa.
Anh đã hoảng sợ, cực kỳ hoảng sợ, trong suốt 2 ngày cô mất tích, anh đã thấp thỏm lo sợ đến cực độ, nóng lòng muốn biết tung tích của cô ở đâu, cô có ổn không. Khi gặp lại cô, dù có thân thể nhiều vết thương, cả cục cưng trong bụng cũng mất, nhưng anh lại cảm giác mai mắn, vì cô còn sống, cô sẽ cùng anh làm lại từ đầu. Anh thề với lòng mình, sẽ không để cô phải chịu đau đớn, thiệt thòi một lần nào trong đời nữa.
Lãnh Thế Thiên ôm càng chặt Khuynh Đề, bàn tay xoa lên bụng mới nhô của cô, giọng anhcó chút run, nghèn nghẹn ở cổ họng ''Cục cưng…cho ba xin lỗi, ba không cứu hai mẹ con kịp, cho ba xin lỗi.''
Lãnh Thế Thiên anh là người chồng không tốt, dù có cả giang sơn nhưng lại không có thể chăm lo cho cô tốt nhất, nhưng anh sẽ càng không vì như vậy mà buông tay cô, anh muốn mình chuộc lại lỗi lầm này, anh muốn mình cùng cô đi hết quãng đời còn lại, sinh những đứa con trắng trẻo mập mạp, sẽ luôn ở bên cô từng giây từng phút.
Bỗng Lãnh Thế Thiên cảm giác nơi má mình có bàn tay chạm vào, nhẹ nhàng nhưng rất ấm áp, anh ngước nhìn, là bàn tay của Khuynh Đề.
''Thiên…'' Khuynh Đề khó khăn mới thốt được tên Lãnh Thế Thiên. Cô đang trong tình trạng mất nhận thức, trong đầu cô chỉ hiện được khuôn mặt chàng trai mà cô yêu sâu đậm.
Bàn tay Lãnh Thế Thiên chạm vào bàn tay Khuynh Đề, anh đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng ôn nhu ''Anh đây.''
''Thiên..'' trước mặt Khuynh Đề là tầng mờ ảo, hơi thở cô ngày càng yếu dần, nước mắt không biết vì đau đớn kịch liệt hay là vì sợ hãi không có Lãnh Thế Thiên cạnh bên hai ngày nay làm cô bật khóc.
Lãnh Thế Thiên biết Khuynh Đề cô đang trạng thái mê man mà vẫn kêu gọi tên anh, làmanh càng đau xót, sự kiềm chế của anh dù là đàn ông vẫn có giới hạn, hai giọt nước mắt nóng chảy trên khuôn mặt anh.
''Khuynh Đề, cố lên. Anh đang đưa em đến bệnh viện.''
''Long, chạy hết tốc độ, đến bệnh viện gần nhất.'' Lãnh Thế Thiên ra lệnh cho Ẩn Long.
Ẩn Long gật đầu, đạp chân ga chạy hết tốc lực. Anh chưa từng thấy lão đại như bây giờ, còn cả vì một người con gái mà khóc, nhưng anh biết lão đại yêu Khuynh Đề cô rất nhiều, nếu không sẽ không khóc vì cô, cả những ngày nay đi tới lui chỉ vì kiếm tung tích của cô.
Vì căn biệt thự Cẩn Vân ở ngoại ô, lại thưa thớt nhà cửa, bằng hết tốc lực cũng mất gần 20 phút mới đến được bệnh viện nhân dân.
Khuynh Đề nhập viện với tình trạng thai nhi đã chết trong bụng và đa chấn thương cơ thể. Đến cả bác sĩ kiểm tra cho cô cũng phải kinh sợ một phen.
Với kinh nghiệm làm bác sĩ trên hai mươi năm trời, không phải đây là lần đầu tiên ông gặp bệnh nhân nữ mà lại thương tích nhiều như vậy, nhưng khác ở chỗ, một nữ nhi cơ thể gầy gò như vậy nhưng sức sống rất mãnh liệt, hơi thở dù yếu ớt nhưng ông tin cô gái này sẽ nhanh hồi phục, tính ra phần trăm cho ca phẫu thuật cũng sẽ cao hơn.
Vị bác sĩ già cầm bản chụp X quang của Khuynh Đề, nhìn Lãnh Thế Thiên mà cau mày, có tức giận ''Cậu là chồng của cô Khuynh Đề?''
Lãnh Thế Thiên nao núng gật đầu, nắm lấy tay vị bác sĩ ''Cô ấy sao rồi?''
''Thai nhi đã chết trong bụng mẹ đã hơn ba giờ, gãy hai chiếc xương sườn, lòng bàn tay phải có vết đứt lớn, trên cổ cũng có vết đứt nhưng rất may không sâu, chưa đến gân cổ. Thân thể nhiều chỗ bị tụ máu bầm và thiếu chất nên kiệt sức lâm ra tình trạng hôn mê.''
''Tôi hỏi cậu, cậu có phải là chồng cô ấy hay không? Tại sao để vợ mình đến ra nông nổi như vậy?''
''…….'' Lãnh Thế Thiên im lặng, không phản bác, chính anh đã để mình Khuynh Đề ra tình trạng này.
Nếu anh đến cứu cô sớm hơn có lẽ cục cưng đã không mất, nếu đến cứu cô sớm hơn cô sẽ không phải bị nhiều hành hạ đến như vầy, nếu cứu cô sớm hơn cô đã không phải chịu nhiều đau đớn, nếu như …. Anh muốn một vạn lần người gánh chịu đau đớn là anh, chứ không phải là người vợ nhỏ xinh đẹp của anh, nhưng tất cả chỉ là nếu như.
Nhìn đến ánh mắt đượm buồn của Lãnh Thế Thiên, vị bác sĩ biết chắc anh cũng không muốn vợ mình bị như thế, liền thông cảm. Cùng là đàn ông, ai lại muốn người vợ mình yêu thương bị thương, dù chỉ là một vết đứt nhỏ, cũng đã xót xa rồi. Ông nhìn thấy trên người anh và mặt đều dính máu, liền ít nhiều cũng hiểu được câu chuyện.
Vị bác sĩ già rút một tờ giấy trong xấp giấy cầm trên tay, đưa trước mặt Lãnh Thế Thiên ''Cậu ký vào đây.''
Lãnh Thế Thiên khó hiểu nhận lấy, khi đập vào mắt anh là dòng chữ Giấy cam kết đồng ý phẫu thuật, bàn tay nắm chặt tờ giấy muốn nhàu nát nó.
''Cái thai đã chết quá lâu trong bụng mẹ, phải cần phẫu thuật nạo thai gấp, để quá lâu sẽ nguy hiểm đến người mẹ. Không còn cách khác đâu cậu trẻ, cố gắng rồi sẽ có lại, nhưng vợ chỉ duy nhất.'' Vị bác sĩ giải thích cho Lãnh Thế Thiên hiểu rõ, cũng như đang an ủi lấy anh.
Mắt Lãnh Thế Thiên chăm chăm nhìn vào tờ giấy, ánh mắt nhìn đến những dòng chữ kia,anh không phản bác sự thật như vị bác sĩ nói, chỉ là có một dòng cảm xúc đau đớn nơi đáy lòng làm anh phải chần chừ đôi lát.
Một lúc sau anh mới cứng rắn cầm lấy bút từ tay vị bác sĩ, ký lên dòng chữ tên mình mà lần đầu tiên anh phải khó khăn đặt bút xuống. Tạm biệt cục cưng, đừng hận ba, ba chỉ là vì muốn cứu mẹ con, cho ba xin lỗi, vì tất cả…..
Vị bác sĩ nhận lại tờ giấy cam kết, liền bước thẳng vào phòng phẫu thuật.
Cánh cửa vừa đóng lại, cùng lúc Lãnh Thế Thiên hai chân khụy xuống, vô lực quỳ trước cánh cửa phòng phẫu thuật.