Hách Liên Tử Mục cả buổi không lên tiếng mà lại có chút nghi ngờ về thân phận của Mạc Uyển Kinh nhưng anh nghĩ mãi cũng không nghĩ ra với cả anh cũng chưa từng thấy ánh mắt của cô nhóc nhà mình có thay đổi sang màu mắt xanh biếc bao giờ.
Vừa dẹp qua suy nghĩ đó thì người của Khiêm Lăng Hoành đi vào, Tạ Hiện nói “Điều tra rõ rồi, Hàn Yết Kiêu từng đến nước D, hình như bọn họ còn có giao tình gì đó. Lần này hắn ta về nước mở hội triển lãm cũng là vì muốn giúp nước D tìm kiếm người công chúa từng thất lạc.”
“…” Trương Quốc nhận lệnh đi điều tra tiếp nên rời đi trước, còn lại Tạ Hiện vừa phát hiện được tin tức mới mà Khiêm Lăng Hoành giao cho thì vội đến báo cáo. Nhưng hình như còn có một chuyện nữa.
“Nhưng tôi lại điều tra được thêm một chuyện nữa. Hàn Yết Kiêu lần này về nước không chỉ để giúp đỡ nước D mà hắn còn hợp tác với một thế lực khác ngoài nước để thực hiện các giao dịch trái phép.” Tạ Hiện mặt mày không chút cảm xúc mà đổi lại phần nào có chút ghét bỏ Hàn Yết Kiêu nên trong từng lời nói rõ thấy được sự căm phẫn.
Bộp!
“Hàn Yết Kiêu? Hừ, họ Hàn nên biến mất rồi. Vụ này giao lại cho cậu đó Khiêm.” Hách Liên Tử Mục gằn giọng, anh lại khinh thường cái tên họ Hàn này, cũng chẳng phải dạng tầm gì đủ ảnh hưởng lớn đến anh. Vả lại chuyện này chắc hẳn còn liên quan đến Mộ Diệp Nhi nên vậy, giao lại cho Khiêm Lăng Hoành xử lý.
Khiêm Lăng Hoành biết ngay cái tên họ Hàn kia chẳng phải dạng vừa gì rồi nhưng Mộ Diệp Nhi lại đang ở cạnh hắn, còn tin tưởng hắn nữa. Nghĩ đến đây thôi Khiêm Lăng Hoành liền đứng phắt người dậy rời đi cùng Tạ Hiện.
Hách Liên Tuấn lại đăm chiêu hỏi “Nên cảnh cáo không?”
“Hừ, nên đi gặp Đế Diêu Mộc Long rồi.” Nhếch môi với vẻ đầy kiêu ngạo, Hách Liên Tử Mục buông lời trước những con mắt nhìn về phía mình kia.
Tôn Tân Hạo và Tần Sang Bình đều hiểu một lý lẽ rằng nước sông không phạm nước giếng thì nước giếng cũng không nên đi quá địa phận của mình.
…………
Nội thành Vân Nam.
“Đã tra được gì chưa?” Một người đàn ông trông còn khá trẻ trung nhưng tuổi tác có vẻ cũng đã cao bởi giọng nói của ông có phần trầm lắng, hơi ồm.
Trái lại với đó là hai kẻ đàn ông khác có vẻ rất kính trọng với ông mà dùng kính ngữ trả lời “Chúng thần…không điều tra được chút manh mối nào, chỉ biết nhà họ Mạc có hai người con gái. Tiểu thư đầu đã gã cho Hách Liên Tử Mục còn con dâu thứ thì không biết tại sao bây giờ lại điên điên dại dại khó nói lắm. Nhưng có một đặc điểm chung là bọn họ không ai có đôi mắt của hoàng gia cả, đều mang con mắt màu đen tuyền.”
Ngập ngừng đôi chút rồi nhỏ giọng nói với người đàn ông đang uống trà để tránh lộ thân phận. Nghe thấy những lời như vậy thì người đàn ông đó bất giác thất vọng, đôi mắt rũ xuống buồn bã.
“Vậy thôi, ngày mai về nước. Ta cũng ở đây gần nửa tháng rồi, chuyện này cứ điều tra từ từ phái thêm ít người ở lại theo dõi tình hình là được.” Uống xong ly trà, bọn họ dần rời đi mà không biết rằng bản thân đã bị người của ai đó theo dõi suốt cả chặng đường.
Mặc cho những kẻ theo dõi mình phía sau, Đế Diêu Hàn đã đoán được ý định của bọn chúng chỉ là muốn đi theo ông nếu vậy thì cứ đi dạo, làm những thứ việc vặt không đáng kể cho chúng về báo cáo trước thôi.
Tử Liêm nhận lệnh của Vương Mặc Bắc mà bám sát theo vị vua nước D một cách sát sao. Nhưng anh nào ngờ chính mình đang bị xoay lòng vòng như đứa hề mà không biết chứ.
Ở trung tâm thương mại.
“Nào, đi vào đây cùng chị chúng ta thử đồ đi. Thích gì cứ nói chị mua hết.” Hách Liên Thuần Dung vừa về nước lúc sáng nhưng đã xuống núi, cô không chịu ở nhà mà dẫn hai cô em dâu của mình đến trung tâm mua sắm cho đã đời.
Mạc Uyển Kinh gượng gạo, cô vốn không thích tiêu xài quá hung phí, lâu nay ngoài việc Hách Liên Tử Mục cứ đặt trước không báo cho cô thì cô hầu như không tự sắm cho mình bất kì thứ gì.
Trái lại là Lạc Hương Mẫn cô lại không dám nhận vì dù gì cô cũng chưa chính thức công khai mối quan hệ gì với Vương Mặc Bắc vả lại gia đình cô cũng yêu chiều cô hết mức nên đồ áo cũng chẳng thiếu gì, lại thêm mấy lần trước Vương Mặc Bắc còn sắm cho cô gần một trăm bộ váy lẫn quần áo hàng hiệu.
Quá đỗi ngạc nhiên trước sự tiết kiệm của Mạc Uyển Kinh mà Hách Liên Thuần Dung chỉ đành gọi phục vụ lại “Tôi mua hết chỗ này, cô cứ gói lại rồi gửi đến địa chỉ này…”
Đưa tấm thẻ đen quyền lực cho cô phục vụ rồi địa chỉ nhà cho người ta xong xuôi, Hách Liên Thuần Dung chẳng màng đến sự từ chối của Mạc Uyển Kinh mà kéo tay hai cô nhóc kia đi đến tiệm trang sức.
“Chị…chị à, chị không cần mua nhiều cho em vậy đâu dù gì cũng không dùng hết được.” Mạc Uyển Kinh nói với giọng bất lực hết cỡ rồi.
Lạc Hương Mẫn cũng sượng ngang, cô không ngờ rằng mấy tên đàn ông kia vốn đã ngang tàng, tiêu tiền không nhìn giá rồi thì Hách Liên Thuần Dung còn hơn đó, cô lại chẳng cần nhìn xem là thứ gì mà cứ cho người gói lại hết rồi mang về.
“Không được, mỗi ngày dùng một thứ để tránh bị trùng lặp sẽ khiến chúng ta có cảm giác thành tựu và xinh đẹp hẳn. Hai đứa phải biết cách chăm sóc bản thân chứ? Để chị xem có món đồ nào ưa nhìn không?” Hách Liên Thuần Dung nói rồi liền đảo mắt nhìn quanh thì phát hiện ra một đôi bông tai và một chiếc vòng cổ được thiết kế rất đẹp và bắt mắt.
Cô liền sai người phục vụ lấy hai mẫu đó cho mình xem trước “Phiền cô lấy cho tôi chiếc vòng cô và đôi bông tai đó với.”
“Oa, tiểu thư thật biết nhìn đồ. Không giấu gì cô đây là một cặp trang sức tình bạn của nhà thiết kế HanZi mới nổi gần đây vừa cho ra mắt, chúng tôi cũng vừa được ngài ấy chọn làm bên giới thiệu sáng nay. Không ngờ vừa mới đó thôi mà đã có người nhìn trúng rồi.” Cô phục vụ ngạc nhiên mà thốt lên mấy câu.
Càng cao quý thì Hách Liên Thuần Dung càng thích, cô tặng cho Mạc Uyển Kinh đôi bông tai còn Lạc Hương Mẫn chiếc vòng cổ rồi đeo lên cho cho hai người mà không ngừng cảm thán “Đẹp lắm, đúng là mĩ nhân mà hai thằng em của chị yêu mà. Đến chị còn thích thì hai tên đó làm sao mà không để ý cho được.”
“…”
“…”
Một buổi chiều như này cứ thế qua đi, hình ảnh của ba người phụ nữ giàu có bỗng được đăng lên mạng xã hội và nhanh chóng thu hút lượt xem rất đông đảo. Nổi tiếng nhất vẫn là Hách Liên Thuần Dung mặc dù cô đã ăn mặc rất đỗi bình thường nhưng vẫn bị người ta để ý và khen nức nở mà lên hotsearch.