Vừa sáng sớm Hách Liên Tử Mục và Vương Mặc Bắc đã xuống núi trước với vẻ rất gấp gáp cứ như thể là đã xảy ra chuyện gì đó.
Mạc Uyển Kinh cũng không có thời gian lơ là mà chú ý đến mọi tin tức về người của Đế Diêu Mộc Long phái đi. Cô không hiểu tại sao chuyện này lại liên quan đến mình nhưng có vẻ không hề đơn giản một chút nào.
“Uyển Kinh…Uyển Kinh, cậu không sao chứ?” Lạc Hương Mẫn thấy Mạc Uyển Kinh cứ đứng mãi một chỗ, ánh mắt đầy lo lắng mà hỏi.
Vừa sáng ra Tiêu Di Phương đã bảo Lý Phú cô con dâu út của mình cùng Lạc Hương Mẫn dậy tập thể dục, ăn sáng rồi ra vườn chăm sóc, tỉa cành cây cảnh cùng bà. Với một người yêu thích làm vườn như Mạc Uyển Kinh thường ngày thì rất hăng hái mà hôm nay lại có chút lạc lõng như này không khỏi khiến người ta để ý mà lo thay.
Nhưng Mạc Uyển Kinh lại vội phủi phui mọi thứ, cô bắt đầu cười lên rồi vờ như bản thân đã lấy lại được sự yêu đời thường ngày, đôi môi nhanh chính thốt lên để tránh Lạc Hương Mẫn lo lắng “Không sao, cùng mình qua bên này nhổ cỏ cho cái cây kia đi.”
Vù vù…vù vù.
Một cơn gió lạnh ập đến từ phía trên đỉnh đầu, tà váy thướt tha tung bay trong gió. Mạc Uyển Kinh và Lạc Hương Mẫn bất giác dõi ánh mắt lên bầu trời mà hết đỗi ngạc nhiên.
Là trực thăng sao? Có chung suy nghĩ và câu hỏi, hai người phụ nữ trông có vẻ vẫn đang ngơ ngác thì Tiêu Di Phương lại có chút vui mừng mà thốt lên “Là Thuần Dung.”
“Hi!” Hách Liên Thuần Dung vừa đáp xuống mảnh đất đầy hoa, cô đã nhanh miệng chào hỏi một cách cởi mở.
Ôm chầm lấy cô con gái cả của mình, Tiêu Di Phương rạng rỡ hỏi han “Thuần Dung, cuối cùng con cũng về. Con gầy đi nhiều rồi, lại ăn kiêng đúng không?”
Mạc Uyển Kinh nhìn người phụ nữ trước mặt mà trong đầu phút chốc nhớ đến lời của Hách Liên Tử Mục từng nói. Hách Liên Thuần Dung 27 tuổi, nữ ca sĩ có giọng hát trong trẻo vang xa, nổi tiếng từ nhỏ và lớn lên đã tốt nghiệp bằng thạc sĩ ngành kinh tế quốc tế nhưng cô lại vì đam mê với ca nhạc mà bây giờ đã trở thành người có tầm ảnh hưởng thế giới.
Đúng là nhìn ảnh Mạc Uyển Kinh đã phải thốt lên đẹp rồi nhưng nhìn người thật ngoài đời trông còn ma mị, cuốn hút hơn. Quay qua giới thiệu trước cho Lạc Hương Mẫn, Mạc Uyển Kinh mới nói tiếp đôi điều “Hách Liên Thuần Dung là con gái cả của nhà bọn họ, tính tình mặc dù có chút kiêu kì nhưng không quá đỗi khó tính.”
“Ừ, mình cũng từng nghe qua nhạc của Hách Liên Thuần Dung, cũng từng xem những buổi phỏng vấn của chị ấy. Trên màn hình nhỏ kia đã rất cuốn hút rồi nhưng không ngờ ngoài đời còn xinh đẹp đến thế, nếu mình mà là đàn ông chắc mình xin làm người hầu cho chị ấy quá…”
“Uyển Kinh, mau lại đây xem nào?” Hách Liên Thuần Dung nhìn Mạc Uyển Kinh một lúc rồi mới gọi cô đến gần mình, tính ra cũng khá lâu rồi hai người không gặp nhau.
Mạc Uyển Kinh ngơ ngác hỏi “Chị gọi em có chuyện gì không ạ?”
Haha, nhìn khuôn mặt ngây ngô của Mạc Uyển Kinh mà Hách Liên Thuần Dung không khỏi muốn trêu chọc nhưng cô lại bất giác nhìn thấy bên cạnh cô em dâu của mình còn có một người khác nên tò mò hỏi luôn “Em là vợ của Mục, không lẽ lâu như thế không gặp mà không nhớ chị sao? Nhưng người này là…?”
“À vâng…vâng, em là Lạc Hương Mẫn bạn của Uyển Kinh.” Trả lời với giọng không mấy trôi chảy vì cô quá đỗi vui mừng khi được gặp Hách Liên Thuần Dung, thần tượng của mình.
Mạc Uyển Kinh và Tiêu Di Phương phì cười, xong xuôi mấy người liền rủ nhau vào nhà nói chuyện chứ cứ đứng mãi ngoài này cũng chẳng mấy hay ho gì.
………
Tại công ty MH.
“Nghe nói người của nước D đến đây tìm người? Chú nhỏ và mấy chú đã biết chưa?” Hách Liên Tuấn tranh thủ sắp xếp mọi thứ ở bệnh viện rồi nhanh chóng đến thẳng công ty của Hách Liên Tử Mục họp mặt với những người khác.
Tần Sang Bình có vẻ trầm tư một lúc, mấy hôm nay anh cũng vừa bay qua bay lại giữa các nước cạnh nước D rộng lớn kia. Cũng có nghe qua chuyện tìm người của hoàng gia Đế Diêu nhưng không ngờ bọn họ đã nhanh chóng tìm đến tận đây.
Rõ là trước còn bất bình, hai bên không chịu thỏa thuận hợp tác kinh doanh nên chỉa súng vào nhau và quyết không cho người của đối phương bước chân đến lãnh thổ của mình nhưng có vẻ gia tộc ở nước D đã phá vỡ quy tắc.
Vương Mặc Bắc vừa hay nhận được tin từ Từ Dữ và Kim Hải, anh nhíu mày mà lên tiếng “Công chúa? Nước D còn có công chúa sao?”
Chưa kịp nói gì thì Trương Quốc đã từ ngoài chạy vào mà báo cáo “Người của chúng ta phát hiện ra người của Đế Diêu Mộc Long đã dần rút về gần biên giới, bọn họ lúc trước quả thực đến đây để tìm người nhưng giờ không biết tại sao lại rút quân.”
“Tìm người?” Hách Liên Tử Mục buông lời một cách nhanh chóng.
“Vâng, hình như là tìm một vị tiểu công chúa có màu mắt xanh biếc.” Trương Quốc mô tả lại theo những gì mình biết nhưng tiểu công chúa lại là sao?
Nghe thấy dòng tộc có màu mắt xanh biếc mà cả hết đám người ngỡ ngàng, quả thực khá hiếm. Đến độ bọn họ còn chưa thấy bao giờ thì làm sao mà biết được rằng dung nhan của vị công chúa của nước D này ra sao.
Nhưng Khiêm Lăng Hoành lại có chút suy tư, anh trầm giọng xuống “Tôi biết có một người có màu mắt xanh biếc nhưng bà ta đã chết rồi.”
“…”
Tôn Tân Hạo gấp gáp “Cậu nói ai thì nói đi, ấp úng như thế là muốn người khác tự đoán hả?”
“Mẹ của Mạc Uyển Kinh - Trân Châu nhưng bà ta đã mất cách đây hơn mười năm rồi, chắc không phải bà ta là vị công chúa gì đó chứ?” Khiêm Lăng Hoành nghĩ ngợi nhưng lại thấy không đúng, mẹ của Mạc Uyển Kinh thì làm sao mà là công chúa được rõ ràng bà là người ở đây. Nếu mà có dòng máu hoàng gia thì mắc mớ gì lại phải lấy Mạc Nam Báu một tên cặn bã không ra gì, sự nghiệp lúc đó cũng chẳng mấy lớn mạnh là bao.
Nhưng Hách Liên Tuấn lại gào lên như thể biện minh cho Mạc Uyển Kinh “Không thể nào, nếu mẹ của mợ nhỏ là người của hoàng gia Đế Diêu còn có màu mắt xanh biếc thì làm sao mợ nhỏ lại có đôi mắt đen tuyền. Cho dù có pha gene hoặc theo gene lặn của Mạc Nam Báu thì cũng phải có màu mắt lai chứ không thể màu đen được.”
“Vậy thì cũng không hẳn hoặc chỉ có thể là Trân Châu không phải vị công chúa mà nước D đang tìm.” Tần Sang Bình giả dụ.