Chương 277: Ngồi Mát Ăn Bát Vàng
Đội Đỏ đã nhìn thấy biến đổi trên đỉnh núi. Sự thay đổi này không khỏi khiến bọn hắn có phần choáng váng
“Không ngờ tên kia phải đối mặt với 2 đội mà vẫn giành được ưu thế”
“Khốn kiếp, 2 tên yêu nghiệt này lại chung 1 đội”
“Tên lạ mặt này không phải quá mạnh. Chủ yếu do con Tam Nhãn Lang kia mạnh quá mức bình thường”
“Vấn đề của chúng ta là làm sao để t·ấn c·ông được”
Trong lúc đội Đỏ đang nghị luận tìm phương án giải quyết bế tắc, Trần Lương cùng Ngạo Thiên đã lựa chọn hành động trước, tiên phát chế nhân. Tấn công tầm xa không chiếm được ưu thế, hắn quyết định đánh cận chiến.
Vừa hay đây cũng đúng ý đội Đỏ, đánh cận chiến thì Tam Nhãn Lang sẽ mất đi ưu thế điều khiển võ kỹ.
Từ bốn phương tám hướng, hàng trăm thân ảnh, bao gồm cả Tinh linh hóa hình xông đến t·ấn c·ông 3 thân ảnh lẻ loi.
Một trận chiến tả xung hữu đột, âm thanh v·ũ k·hí v·a c·hạm vang lên không ngớt. Trần Lương dù phòng ngự mạnh nhưng vẫn không khỏi liên tiếp nhận thương tích, đặc biệt là ở những lần công kích từ một số cá nhân tiêu biểu như Thiếu Dương Hoàng, Dương Vân Sơn, Mai Thu Hoa, Ngô Diệc Phàm, Phàm Bạch. 5 người này đều là Huyền cấp thất huyệt cao thủ, có thiên thánh khí trong tay.
Dương Vân Sơn còn là cao thủ thân pháp. Hắn chuyên trốn sau lưng người khác và ra tay đánh lén đối thủ.
Trên cổ hắn đang có không dưới 3 vết xước máu chảy thành giọt. Các nguyên tố tự nhiên như băng, lôi liên tục đánh vào người hắn khiến cơ thể không chỉ đau đớn mà còn hoạt động bị chậm lại
Ngạo Thiên có Đạo Quang giúp sức cực lớn nhưng cũng khiến nó rất nhanh kiệt sức, không còn dám duy trì nhiều.
Số lượng quân số đội Đỏ giảm đi rất nhanh, nhưng vẫn còn rất đông. Tu luyện đến Huyền cấp, không có mấy kẻ là nhát gan hoặc ngu xuẩn. Bọn hắn biết, muốn chiến thắng, chỉ có liên tục xông lên, lấy chiến thuật hội đồng đè người, không c·hết là được.
Tổ trọng tài cũng trực tiếp xuất hiện ở gần, vừa là để quan sát trận chiến, vừa là để đảm bảo công bằng, ai bị hủy ngọc phải rời khỏi chiến đấu.
Một màn quần thảo này để bọn hắn không khỏi lau mắt mà nhìn. Bọn hắn gặp qua không ít thiên tài, nhưng một địch trăm như này quả thật là lần đầu tiên.
Có vị trọng tài là kiếm tu, bình luận:
“Đánh cận chiến, thương dài thật có lợi”
Một vị dùng thương đắc ý nói:
“Hừ, không phải ngẫu nhiên mà thương mới là binh khí được sử dụng nhiều nhất trong q·uân đ·ội. Kiếm được sử dụng nhiều nhất trong giới tu sĩ chỉ bởi vì nó nhẹ và ngắn để tiện đeo bên hông. Còn đường hoàng chính diện giao phong, thương chính là vua của binh khí”
“Không có loại nào là vua cả. Mạnh yếu do người sử dụng” Một vị dùng đao lạnh nhạt nói
Trong khi các vị trọng tài thảo luận, trận chiến ác liệt cũng sắp đi tới hồi kết.
Chiến thần Atula đã bị hủy diệt hoàn toàn. Trần Lương muốn khôi phục lại Tinh linh hóa hình của mình cũng cần vài tháng.
Cơ thể hắn cũng chằng chịt các vết chém từ đầu cho tới chân, nhưng chỉ có vài v·ết t·hương sâu đáng nói, còn lại chỉ là chảy máu ngoài da. Nhờ được tắm trong Giới Thủy nên sức sống của hắn rất mãnh liệt, khả năng hồi phục rất cao, gấp trăm lần bình thường.
Ngạo Thiên thì bị nặng hơn, nhưng vẫn đang chiến đấu rất sung sức.
Đội Đỏ mới thực sự là thảm trọng. Từ đội ngũ t·ruy s·át Trần Lương với số lượng 100 nhân lực, hiện tại chỉ còn vỏn vẹn 3 thành viên là Thiếu Dương Hoàng, Dương Vân Sơn, Mai Thu Hoa.
3 người không tiếp tục t·ấn c·ông, mà đứng ngoài nhìn chằm chằm vào đối thủ. Bọn hắn biết bản thân không có năng lực chiến thắng đối phương.
“Bọn ta chịu thua” Sau một hồi thảo luận, Thiếu Dương Hoàng ra quyết định, tự hủy ngọc.
Điểm số đội Đỏ trở về con số 10, chính là điểm từ trụ cờ của bọn hắn.
Trần Lương không đi phá cờ các đội, mà ngồi xuống lấy ra dược thủy trong Vạn Linh Thủy Bình, nuốt vào 1 giọt và cho Ngạo Thiên 1 giọt. Thương thế 2 bọn hắn lấy mắt thường mà thấy đang khôi phục nhanh đến kinh ngạc.
Thực ra hắn không cần dùng đến dược thủy, mà chỉ cần 1 ngày nghỉ ngơi là đủ. Có điều là dược thủy hắn có rất nhiều, cứ việc dùng thoải mái
Chờ đến hắn khỏi hoàn toàn, cũng là lúc điểm số đội Vàng và Tím cùng trở về con số 10.
Vòng 2 kết thúc trong sự reo hò sung sướng của toàn bộ đội Xanh. Chỉ trừ có chật vật một chút lúc đầu, còn đâu là chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng là cứ thế tiến vào vòng 2
Đi kèm chiến thắng chính là 1 quan điểm ăn sâu vào trí óc mọi người:
“Gặp được Lý Lục Dạ thì nhận thua ngay. Giải quán quân của cuộc thi này chỉ có thể là hắn”
Trần Lương cũng không ngoại lệ, buông ra câu cảm thán “Nếu không dùng đến Lục Nhĩ Hầu, gặp hắn, ắt bại”
Vòng 3 nhanh chóng được tiến hành ngay tại ngọn núi diễn ra vòng 2.
Luật lệ vòng 3 là mỗi người đeo 1 vòng tay. Tổng cộng có 100 vòng tay, mọi người c·ướp vòng tay của nhau. Hết 24 tiếng, số lượng vòng tay mỗi người sở hữu sẽ là thứ hạng của của người đó.
Trong thời gian thi đấu, những người không có vòng trên tay đều sẽ bị loại khỏi cuộc thi, vì vậy giấu vòng trong cơ thể là không thể được. Trừ khi ngươi có nhiều vòng và chỉ đeo 1 cái, còn lại giấu đi, nhưng đừng để b·ị c·ướp chiếc vòng duy nhất trên tay.
Tại vòng thi này, 3 vị trí đầu sẽ đòi hỏi sức mạnh. 50 giải khuyến khích lại yêu cầu về năng lực ẩn nấp và chạy trốn. Chỉ cần giữ nguyên được vòng tay của mình là đủ để giành được giải khuyến khích.
100 thí sinh sẽ có 5 phút để chuẩn bị.
Sau 5 phút, vòng thi số 3 bắt đầu!
Mặc dù tự tin mình vận số ngút trời, nhưng Nhĩ Khang vẫn là đi tìm một chỗ ẩn nấp, xem xét tình hình.
Thật không ngờ, còn chưa kịp tìm chỗ trốn, hắn đã gặp 1 đám 21 người tới vây công, trở thành kẻ đầu tiên bị loại khỏi vòng 3.
“Thế đéo nào chuyến đi này lại đen vậy. Sao lại đen thế nhỉ, đã không thu được gì, lại mất một đống phí tổn. Chẳng nhẽ vận số của ta thay đổi?”
Nhĩ Khang không khỏi bàng hoàng trước số phận nghiệt ngã dành cho hắn trong cuộc thi Cỏ Du Vương Đấy này.
Hắn chán nản, ngồi phịch xuống sân tập trung, không muốn rời đi ngay.
Nếu không tính Lý Lục Dạ, nhìn từ bên ngoài đánh giá, người có lợi nhất là Dương Hoài Phi, nhi nữ rất được lão tổ tông ưa thích của Dương Hoài gia tộc.
Bản thân nàng đã là Huyền cấp thất huyệt, có thiên phú võ đạo, chiến lực đánh 10 thua 3. Nàng còn dẫn theo 20 thuộc hạ, đủ tự tin để càn quét toàn bộ các thí sinh khác trong vòng 3 này.
Trận đấu vừa bắt đầu, nàng cùng đám thuộc hạ như một bầy chim ưng đi săn mồi, đánh đâu thắng đó.
“Ha ha, vòng này chúng ta sẽ đứng đầu chuỗi thức ăn”
“Dù không lấy được quán quân, Dương Hoài gia tộc cũng độc chiếm giải 2 và 3”
“Biết đâu chúng ta lại lấy được vị trí đầu. Chỉ cần lấy đủ 51 vòng tay rồi trốn thật kỹ, tên kia không tìm ra thiếu chủ là xong”
Đội Dương Hoài gia tộc lấy tộc độ nhanh nhất di chuyển, săn mồi, chẳng mấy chốc đã được 32 vòng tay, bao gồm 21 vòng có sẵn của bọn hắn.
Nhưng cuộc vui ngắn chẳng tày gang. Bầy chim ưng nhìn thấy bóng lưng của con mồi, định sà vào ăn thịt, không ngờ đó lại là kẻ mà ai cũng biết là ai và không ai muốn gặp. Lý Lục Dạ thong dong quay người lại, để cho 21 con người kinh hồn bạt vía, tim đập chân run
“Các ngươi làm ăn khá quá, ta lại chưa kiếm được chiếc vòng nào, có thể chia sẻ một chút không?” Lý Lục Dạ mỉm cười, nói
Chiến tích hạ gục 300 đối thủ của Lý Lục Dạ khiến đám Dương Hoài gia tộc không có nửa điểm chiến ý. Dương Hoài Phi lấy tư thế nhẹ nhàng, mỉm cười thân thiện, nói:
“Thất Dạ huynh, quán quân năm nay chắc chắn thuộc về huynh rồi, bọn ta chỉ mong cầm về các vị trí sau. Ở đây có 10 vòng tay bọn ta mới lấy được, xin gửi tặng huynh làm quà. Sau này huynh tiện đường ghé qua Dương Hoài gia tộc, ta ắt lấy lễ cao nhất tiếp đón”
“Các ngươi biết điều đấy, không để ta phải động tay động chân, ảnh hưởng hòa khí” Lý Lục Dạ nở ra nụ cười hòa ái, khiến trái tim đang run của 21 con người như được sưởi ấm dưới đêm đông