Chương 276: Một Đấu Một
Đội Đỏ được dẫn đầu bởi Thiếu Dương Hoàng lùng g·iết Trần Lương.
“Phạm vi tìm kiếm không nhỏ, ta đề nghị một Thất huyệt dẫn theo 2 người khác làm thành 1 nhóm, chia nhau ra tìm” Một thành viên đề xuất
“Không ổn, tên kia có Tam Nhãn Lang, chí ít phải 2 Thất huyệt mới đối phó được. Để cho chắc ăn, 10 người làm 1 nhóm gồm 2 hoặc 3 Thất huyệt. Khi gặp được mục tiêu, nhớ bắn pháo sáng báo hiệu, đề phòng lật thuyền trong mương. Mọi người lưu ý, chúng ta còn phải đối phó 2 đội khác, nên hãy giữ sức tốt nhất có thể” Thiếu Dương Hoàng nói.
Mọi người đồng ý. Cứ thế, 10 nhóm tỏa ra khắp núi rừng tìm kiếm tung tích kẻ địch.
Để tránh tinh thần lực đội Đỏ truy tra, Trần Lương cất Tam Nhãn Lang vào Tiểu Cửu Giới, còn hắn thi triển Ẩn Nặc Thuật, đứng trên cây đợi thỏ.
Rất nhanh đã có 1 nhóm tới gần, cách hắn chừng 10 bước chân. Các bước triển khai đã có sẵn trong đầu.
Trước tiên, Trần Lương thi triển Hắc Giới, mục đích là ngăn không cho âm thanh chiến đấu lọt ra ngoài. Ngay khi bị hắc ám không gian bao phủ, một người trong đội Đỏ liền bắn ra pháo sáng gọi đồng đội. Có điều pháo sáng còn chưa kịp rời khỏi Hắc Giới đã bị ăn mòn thành hư vô.
Trong khi pháo sáng còn đang bay lên trên, một loạt những hoạt động liên tiếp xảy ra. Trần Lương gọi ra Ngạo Thiên, cùng xông về phía trước. Muốn chiến thắng trong thời gian ngắn nhất, hắn g·iết gà dùng dao mổ trâu. Khuyển Dạ Xoa một thương đâm xuyên v·ũ k·hí đối phương như cắt qua đậu hũ.
Trần Lương không có thù oán gì với đám người này, nên thương đến thì ngưng, vu·ng t·hương vừa đủ hủy ngọc mà không gây trọng thương kẻ địch.
Hắc Giới ngăn cản được tinh thần lực, thị giác và âm thanh, nhưng ngăn không được cảm giác của tu sĩ. Ở đây toàn chiến giả đã vào sinh ra tử hàng ngàn năm, tự nhiên là nhận ra được vị trí Trần Lương để đánh trả.
Đáng tiếc, chênh lệch quá lớn về v·ũ k·hí khiến bọn hắn hoàn toàn rơi vào hạ phong. Trần Lương chỉ dùng 1 đến 2 thương liền phá hủy v·ũ k·hí và ngọc của đối phương. Thực ra nếu đội Đỏ biết được v·ũ k·hí của Trần Lương là Bán Thần Khí, có lẽ sẽ đưa ra được biện pháp đối phó mà không thảm bại thế này.
Nhưng ở đời không có chữ “Nếu”. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Trần Lương đã hạ gục 4 người. 6 kẻ còn lại bị Tam Nhãn Lang dùng Đạo Quang khống chế, cũng nhanh chóng bị hủy ngọc.
Trần Lương thu lại Hắc Giới, tiếp tục di chuyển đến nơi khác. Ban tổ chức nhận biết được ngọc bị hủy chỗ nào, nên 10 người đội Đỏ chưa kịp báo tin cho đồng đội đã bị đội ngũ giám khảo tiến tới dẫn đi
Những người không còn ngọc sẽ tụ tập tại 1 sân rộng bên ngoài ngọn núi. Trên sân lúc này lực lượng đông nhất là thành viên đội Xanh. Nhĩ Khang liên tục lẩm bẩm:
“Không thể tin được! Thật không thể tin được! Sao ta có thể chọn sai đội được. Duyên số của ta, vận may của ta cao lắm cơ mà. Sao lần này đen đủi chọn ngay đội bị loại ở vòng 2”
Hắn ta liên tục tự hỏi, liên tục thở dài, than thân trách phận, sao chân mệnh thiên tử như hắn lại có thể dễ dàng chịu thua như thế.
Còn đang ủ rũ với nhau, chợt 1 người đội Xanh mắt sáng lên, nói:
“Nhìn kìa, đội Xanh tăng từ 2 điểm lên 12 điểm. Đội Đỏ giảm từ 119 còn 109 điểm”
Các thành viên không nắm được tình hình cụ thể bên trong, nhưng bọn hắn vẫn nhìn được điểm số của 4 cột sáng trên đỉnh.
Điểm số thay đổi theo hướng không ai ngờ, khiến khoảng sân xôn xao hẳn lên.
“Tên Lý Lục Dạ kia không khỏi quá mạnh đi, có thể du kích hạ địch trong vòng vây của 300 người”
“Biết đâu chúng ta lại có cơ hội vào vòng trong”
“Còn quá sớm để lạc quan, chờ xem đi”
Trần Lương không tiếp tục ôm cây đợi thỏ, mà chủ động tìm kẻ địch. Hắn vòng ra sau, chỉ khi bị đối phương phát hiện mới đưa Ngạo Thiên rời khỏi Tiểu Cửu Giới, cùng chiến địch.
Lần này pháo sáng đã nổ trên cao, Trần Lương cũng không tập kích được đơn lẻ từng người, mà là 5 đấu 1. Nếu để trận đánh càng kéo dài, hắn sẽ phải đối mặt với càng đông kẻ địch. Đây là lúc Đế Vương Đạo phát huy.
Trong các thủ đoạn phòng thủ của Trần Lương, Đế Vương Đạo là mạnh nhất.
Thân Hóa Lôi Đình cũng có khả năng chống công kích tốt, có điều nó vẫn chỉ là hạng 2. Ngoài ra nó còn có tác dụng tăng tốc di chuyển, tăng sức t·ấn c·ông của võ kỹ hệ lôi. Đa năng tác dụng càng khiến nó so về chuyên phòng thủ như Đế Vương Đạo thì kém xa.
Cả 2 bên đều hiển hóa ra Tinh linh hóa hình, đẩy sức mạnh lên cao nhất.
6 tay của Chiến thần Atula chống đỡ một phần công kích, còn lại 4 kiếm, 2 hỏa cầu lao thẳng vào cơ thể Trần Lương cùng ngọc của hắn.
Điều đội Đỏ không ngờ là Trần Lương lao thẳng vào mũi kiếm của bọn hắn, một tay che ngọc, một tay chém thương.
Kết quả, nhất thương hủy một ngọc. Còn cơ thể Trần Lương thì chỉ bị vài vết xước nhỏ cùng với 1 kiếm đâm qua da nửa phân của 1 Huyền cấp thất huyệt võ giả.
Tên Thất huyệt kia ngay lập tức đưa ra phương án ứng phó:
“Rút lui, tập hợp các nhóm còn lại”
8 thành viên có ngọc cùng nhau chạy về 1 hướng. So tốc độ, bọn hắn càng là không có cửa. Trần Lương đuổi theo, liên tiếp tóm áo của 3 tên vất ra sau cho Ngạo Thiên xử lý, còn hắn cũng xử lý được 3 tên khác.
Đang chuẩn b·ị c·hém tên thứ 4, một luồng công kích cực mạnh từ xa phóng tới, để Trần Lương không thể không quay ra chống đỡ.
Kẻ ra tay là Thiếu Dương Hoàng. Ngoài đội của hắn còn có 8 đội khác cũng đang từ các nơi kéo đến. Bọn hắn ai nấy đều có sắc mặt không tốt chút nào. 100 đánh 1, lại b·ị đ·ánh cho tơi tả.
Từ bỏ đuổi theo 2 kẻ kia, Trần Lương ung dung chờ đợi trận đại chiến. Mỗi lần đối chiến với 1 đám đông, hắn đều cảm thấy có chút hưng phấn khó tả.
Tu vi hiện giờ của hắn đã giống như kiếp trước, nhưng chiến lực khác nhau một trời một vực. Trần Lương khi xưa, đánh với Huyền cấp Nhị huyệt là thua không thể nghi ngờ. Trần Lương bây giờ đánh Thất huyệt dễ như lấy đồ trong túi.
“Khốn kiếp, hủy của chúng ta 18 người. Mọi người, đồng loạt t·ấn c·ông” Thiếu Dương Hoàng không cho Trần Lương bất kỳ cơ hội nào chạy trốn, vừa gặp liền ra lệnh.
1 người đấu 1 đội
Tinh linh hóa hình của Thiếu Dương Hoàng là 1 con cóc màu tím. Nó khè ra độc cầu bám vào hắc đao của chủ nhân, mang theo khí thế hủy diệt xông đến kẻ địch.
Trần Lương cùng Chiến thần Atula không dùng Đế Nhất mà đánh ra Hải Hoàng Thương. Ngàn vạn hắc thương tạo ra 1 cơn sóng lớn chống đỡ 30 thành viên đội Đỏ bên cánh phải.
Ngạo Thiên đánh ra Yêu Ảnh đánh thẳng vào Phan Khư và sủng thú Viêm Sư của hắn. Chênh lệch sức mạnh là quá rõ ràng, Phan Khư b·ị đ·ánh bay ra sau trăm trượng, ngọc hủy, loại khỏi cuộc chơi.
2 tay khó đỡ 4 quyền. Hắc đao của Thiếu Dương Hoàng cùng với mấy chục võ kỹ khác không gặp trở ngại gì, mang theo khí thế bài sơn đảo hải trực chỉ kẻ địch.
Ngạo Thiên gào lên 1 tiếng, kích phát Thú Thần Thông của nó. Tiếng gầm mang theo khí thế quân vương khiến Viêm Sư ở nơi xa cũng không khỏi rùng mình run sợ.
Mấy chục loại công kích chỉ còn cách Ngạo Thiên 3 trượng liền đứng khựng lại như bị 1 bàn tay vô hình bóp chặt lấy. Tuy nhiên do số lượng quá nhiều, vẫn còn sót 3 kiếm khí, 2 băng nhận phân biệt đập vào Ngạo Thiên và Trần Lương. 5 công kích này không mạnh, không đủ làm 2 bọn hắn b·ị t·hương.
Một đám năng lượng hủy diệt đứng im trên không trung. Một màn này để cho gần trăm người đội Đỏ không khỏi r·úng đ·ộng. Còn chưa kịp để cho bọn hắn hít thở, toàn bộ công kích tiếp tục di chuyển, nhưng là theo hướng ngược lại, t·ấn c·ông chủ nhân của nó.
Một màn này để toàn bộ đội Đỏ r·úng đ·ộng tâm can. Người b·ị đ·ánh ngược lại thì vội vàng phòng thủ. Những thành viên còn lại cũng vội vã hỗ trợ chống đỡ được ít nhiều.
Còn may đội Đỏ chỉ bị 2 người vỡ ngọc, còn lại tương đối lành lặn, không gặp c·hấn t·hương gì nghiêm trọng.
Sau màn đối chiến thứ nhất, 2 bên nhất thời rơi vào giằng co. Bọn hắn tập trung vào đối thủ, lại không biết rằng người của đội Xanh ở sân tập trung đang vỡ òa sung sướng. Không phải vì bọn hắn đã chiến thắng, mà thấy được 1 màn quá kinh khủng.
Trên đỉnh núi, cột sáng đội Xanh từ con số 21, nhảy vụt lên 99 điểm. Còn đội Vàng, từ 126 giảm còn 48 điểm. Chỉ duy nhất có đội Tím lúc này vẫn là 110 điểm.
Kèm theo điểm số tăng lên chính là những lời khen có cánh dành cho Lý Lục Dạ:
“Má ơi, tên Lý Lục Dạ này quá kinh khủng”
“Yêu nghiệt, tên này không biết từ đại thế lực nào bồi dưỡng ra”
“Phải nhớ kỹ mặt hắn, sau này thấy hắn thì tránh xa trăm mét”
“Đừng quên hắn có khả năng dịch dung. Khí tức, hãy ghi nhớ khí tức của hắn”
“Trời sinh ra ta, sao còn sinh Lý Lục Dạ”