Chương 24: Quan Âm Hữu Lệ Hiển Uy!
Ngay khi bọng nước lớn gần bằng quả bóng rổ liền ngừng lại, sau đó “Vút, v·út, v·út…” liên tục âm thanh xé gió vang lên. Từ trong bọng nước vô số giọt nước phóng ra bên ngoài, chúng nó theo đủ lại phương hướng và quỹ đạo khác nhau lao ra khỏi hố đất đâm xuyên qua người đám yêu ma.
Những giọt nước này mang theo bạch quang thánh khiết xuyên qua người đám yêu ma, nhất thời cả một vùng trời được bạch quang chiếu sáng. Mà yêu ma b·ị đ·âm xuyên qua nếu như bị trúng nhiều hoặc là đâm vào chỗ yếu hại liền lập tức giống như ngọn đuốc b·ốc c·háy dữ dội.
Nhất thời cả đám yêu ma loạn thành một đoàn, tiếng kêu la đau đớn cùng kinh sợ dậy đất, bọn chúng không nghĩ tới đứa con gái nhân loại này lại cất giấu một kiện pháp khí lợi hại như vậy, sớm biết như vậy bọn nó liền không tham gia cái này náo nhiệt. Nhưng hiện tại có nói gì thì cũng vô dụng, liền phải chạy trốn bảo toàn tính mạng mới là qua trọng nhất.
Một lũ yêu ma may mắn phản ứng nhanh mới chỉ b·ị t·hương nhẹ không có ngay từ đầu bị đốt thành mây khói liền lập tức tứ tán, bằng vào tốc độ nhanh nhất né tránh đồng thời chạy trốn. Dẫu vậy tốc độ của những giọt nước kia cũng quá nhanh, mặc dù bỏ chạy nhưng vẫn có vô số yêu ma b·ị đ·ánh xuyên qua cơ thể b·ốc c·háy thành sương khói.
Đợi đến khi hoàn toàn thoát ra khỏi phạm vi công kích của “Quan Âm Hữu Lệ” vây bắt Sở Thơ Hàm 10 phần thì giờ chỉ còn lại gần 2 phần yêu ma chạy thoát, ngay cả “Quỷ Dạ Xoa” cũng không thể may mắn thoát khỏi. Không có cách! nó thân hình quá to lớn, khoảng cách lại gần, dù là tốc độ nó nhanh cũng không để nó thoát khỏi vận mệnh bị tru diệt.
Nhìn lại bạch quang đang nhanh chóng tịnh hóa âm khí gần hai trăm mét xung quanh, để cho yêu ma thấy mà tê cả da đầu, đây chắc chắn sẽ là ác mộng mà cả đời chúng đều khó có thể quên.
Nhận thấy âm khí bị tịnh hóa đang có xu hướng lan ra xung quanh, cả đám yêu ma còn lại nhìn nhau một chút sau đó cộng đồng nhất trí bay đi, rời xa cái nơi khủng kh·iếp này càng nhanh càng tốt.
Mà ở dưới hố đất Sở Thơ Hàm chính đang kinh ngạc nhìn hư ảnh Quan Âm, nhìn bạch quang nở rộ đầy trời đồng thời bên tai liên tục truyền đến tiếng kêu thảm thiết của yêu ma phía trên, chợt nàng hai mắt đẫm lệ, hai hàng lệ liên tục rơi xuống, cho dù là nàng cố gắng như thế nào dụi mắt lau đi cũng không thể ngừng lại được.
Nàng biết nàng thoát nạn rồi, được Quan Âm bảo vệ ma quỷ không thể gần người. Nhưng đây không phải lý do khiến nàng rơi nước mắt, lý do thật sự là vì Tiêu Minh. Tiêu Minh biết bản thân lâm vào hiểm cảnh, vốn đã cùng với bạn mình đi làm mồi dụ yêu ma cho nàng cơ hội chạy trốn.
Ấy vậy mà đến cả bảo bối tốt như này cũng không đòi lại từ tay nàng để tốt hơn bảo vệ bản thân. Ngược lại còn để cho nàng mang đi, hắn không nói gì nhưng nàng biết hắn sở dĩ làm như vậy là để bảo vệ cho nàng chu toàn không phải xảy ra bất cứ mệnh hệ gì. Cho dù là vì vậy mà bản thân lâm vào nguy hiểm thậm chí là m·ất m·ạng cũng không tiếc.
Trước giờ nàng có rất nhiều người theo đuổi, nhưng đối tốt với nàng như vậy duy nhất chỉ Tiêu Minh mà thôi!
Lại nhìn tình cảnh của bản thân hiện tại, thân hãm bên trong hố đất sâu, xung quanh là đất núi cứng rắn, chỉ bằng nàng đôi tay non mềm này là không cách nào đào hốc để leo ra được.
Lúc nàng hơn bao giờ hết hận bản thân vô dụng, Tiêu Minh bọn họ đã ký thác kỳ vọng lớn như vậy ở nàng, vậy mà bây giờ nàng thân hãm ở đây không thể làm gì được. Sở Thơ Hàm hai tay nắm chặt ngọc phật, quỳ xuống, nhắm mắt lại thành tâm cầu nguyện: “Bồ tát xin người hãy phù hộ cho hai người bọn họ được an toàn! Tiêu Minh, Diệp Mân hai người tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, nếu không ta nhất định sẽ hối hận cả đời!”
---------------------
Ở một bên khác Tiêu Minh và Diệp Mân vốn đang dùng hết sức bình bỏ chạy, nhưng đột nhiên đều đứng lại nhìn về một phương hướng, trong lòng bọn họ đều biết rõ đó là phương hướng mà vừa nãy Sở Thơ Hàm chạy đi.
Nhìn thấy bạch quang ở phương hướng kia lan rộng đầy trời, còn đang có xu hướng lan rộng ra, Diệp Mân không thể tin dụi dụi mắt: “Ta đi! Sao ở kia lại có sức mạnh của tông sư? Chẳng lẽ có đại lão giá lâm hay sao?”
Tiêu Minh cũng là bộ dáng ngơ ngác, sau đó dường như bừng tỉnh đại ngộ, nắm tay đập một cái lòng bàn tay: “Ta nhớ rồi! Sở Thơ Hàm lần trước có tham lam của ta một món bảo vật tên là ‘Quan Âm Hữu Lệ’ có lẽ hôm nay nàng có đem nó theo!”
“Cái gì! ‘Quan Âm Hữu Lệ’ ngươi vậy mà lại có bảo bối này của phật gia?” Diệp Mân nhìn Tiêu Minh kinh ngạc bật thốt lên, sau đó hắn lập tức lắc đầu:
“Không đúng! Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là sao ngươi lại đưa nó cho Sở Thơ Hàm a? Ta với ngươi bạn bè chí cốt bao nhiêu năm lại không bằng một đứa con gái mới gặp, ngươi quả thực là vì gái quên bạn a!”
Diệp Mân hắn không thừa nhận là hắn ghen tị với Sở Thơ Hàm có được bảo vật tốt như vậy, hắn đây là đang nghiêm túc khiển trách bạn mình dại gái nha! Đúng vậy là cầm thái độ quan tâm đến phê phán hành vi dại đột này của Tiêu Minh.
Tiêu Minh sao có thể không biết con hàng này là đang ghen tị, không thấy hắn một bộ tay chân bứt rứt, một bộ muốn g·iết trở về đoạt lấy bảo vật hay sao? Còn kém chút viết lên mặt mấy chữ “Ta rất muốn bảo vật này”!
Không muốn tiếp tục để ý con hàng này xàm ngôn, Tiêu Minh quăng về một cái bạch nhãn: “Ta nghĩ hiện tại chúng ta chạy nhanh còn kịp, bên kia đã bị thanh tẩy, đợi một lát toàn bộ yêu ma sẽ từ kia chạy hết qua đây. Không muốn thành yêu ma bữa tối thì chạy thôi!”
Nghe vậy Diệp Mân cũng lấy lại tinh thần, quả thật là vừa nãy hắn quá xoắn xít bảo vật nên quên mất cái này nước tiểu, bây giờ bỏ chạy nhanh chân vẫn nên là lựa chọn hàng đầu a!
Sau đó hai người lại tiếp tục như là hận cha mẹ sinh thiếu hai chân dùng hết tốc lực chạy trối c·hết.
----------------
“Âm Sơn Lĩnh” hơn 23 giờ! Tại một góc sườn núi của khu vực trung tâm “Âm Sơn Lĩnh”.
Diệp Mân thở hồng học bộ dạng mệt mỏi, nhưng ánh hắn vẫn kiên định nhìn về một phương hướng giống như đang đợi thứ gì đó. Quả nhiên chỉ chốc lát sau đạo bóng đen từ trong rừng cây lao ra, nó nhanh chóng tiếp cận về phía của Diệp Mân.
Thấy này Diệp Mân lập tức dựng lên toàn bộ tinh thần, bởi vì kẻ tới chính là con hắc mao cương thi mà hắn gặp được ngay từ đầu. Đối với cái này quái vật hắn không cho phép bản thân chủ quan.
Cương thi từ xa nhìn thấy Diệp Mân, mặc dù nó không hiểu tại sao lúc này Diệp Mân chỉ có một mình nhưng cũng không trở ngại nó muốn ăn tươi nuốt sống kẻ nhân loại dám trêu đùa nó này! Nó nghĩ đợi xé xác xong kẻ này sẽ tiếp tục đuổi theo kẻ còn lại.
Ngay khi đến gần Diệp Mân một khoảng cách tầm sáu mét, cương thi đột nhiên gầm lên một tiếng đồng thời nhảy lên, hai bàn tay giương ra bộ trảo sắc nhọn hướng thẳng trước ngực Diệp Mân mà đến.
Nhưng trái ngược với suy nghĩ non nớt của nó, vốn tưởng rằng kẻ nhân loại phía trước này sẽ lộ ra biểu cảm sợ hãi. Nhưng không! Hắn ngược lại còn nhếch mép cười lên.
Chỉ thấy Diệp Mân nhếch mép cười để lại một câu: “Thiếu thông đúng thật sự là tội lỗi lớn a!” Nói rồi Diệp bỗng nhiên nghiêng người né sang bên phải.
Nhất thời hắc mao cương thi vốn đang lao tới tưởng rằng bản thân bị hoa mắt, bởi vì kẻ nhân loại phía trước này vậy mà 1 phân thành 2!
Hai thân ảnh này hướng về hai hướng trái, phải khác nhau né tránh công kích của hắn. Một kích của nó vồ hụt thì đồng thời thân ảnh phía bên phải của nó trong tay nắm lấy một xấp bùa chú cũng công kích trúng lên trước người nó, lập tức một đống lá bùa được dán lên người nó!
Ngay khi bùa chú được dán lên người cương thi liền phát sinh bạo tạc, một ngọn lửa màu xanh xẫm từ trên phù chú trong khoảnh khắc bao phủ khắp toàn thân cương thi, đồng thời một cỗ xung lực đẩy hắc mao cương thi ngược hơn năm mét rơi trên mặt đất.
Hắc mao cương thi bị trúng một kích này phải nói là không kịp trở tay, quỷ hỏa thiêu đốt mãnh liệt để cho nó đau đớn khó nhịn khiến nó liên tục kêu gào lăn lộn đầy đất.
Biết tình thế không ổn hắc mao cương thi lập tức vận khởi toàn bộ thi khí ý đồ đem quỷ hỏa dập tắt. Cũng may cho nó là tu vi của nó cao nên sau khi lấy lại tinh thần chỉ chốc lát đã có thể dập tắt được quỷ hỏa, nếu như đổi lại thành một con bạch mao cương thi, chắc chắn là sẽ bị thiêu thành tro.
Sau khi dập tắt được quỷ hỏa, hắc mao cương thi nhanh chóng bật dậy, nó hai mắt huyết hồng, miệng lộ 2 cặp răng nanh liên tục đối với Tiêu Minh bọn họ gào thét “Gào gào!...” lượng lớn thi khí cũng theo đó mà từ miệng nó thoát ra bên ngoài.
Bị công kích đau đớn đã khiến cho nó triệt để điên cuồng, nên nó bất chấp tất cả lao về phía Tiêu Minh muốn đem kẻ đánh lén nó này triệt để xé xác. Nhưng trảo của nó vừa tới gần Tiêu Minh còn chưa kịp trúng đích thì một bàn chân đã đạp ngay vào thái dương của nó đem nó đạp bay ra ngoài.
Diệp Mân ung dung đi lên phía trước nhất nhìn về phía quái vật bị bản thân đạp bay, lắc lắc chân: “Xem ra là phòng ngự thật sự đã yếu đi!”
Đừng nhìn vừa nãy công kích của Tiêu Minh bị nhanh chóng loại bỏ, thực ra những phù chú kia là “phá giáp quỷ phù” chuyên môn phá phòng ngự của lũ quỷ vật da dày thịt béo. Quỷ hỏa chỉ là hiệu ứng kèm theo mà thôi, vừa nãy dưới sự không đề phòng hắc mao cương thi trúng phải những phù chú này đã khiến cho phòng ngự của nó trở nên suy yếu. Hiện tại Diệp Mân đã có thể công kích được nó.
Không còn mình đồng da sắt lợi thế, trước mặt Diệp Mân bây giờ con cương thi này chỉ còn là một chỉ có man lực không có kỹ xảo chiến đấu quái vật mà thôi!
Cương thi lần nữa bật dậy, lần nữa gào thét đồng thời lao tới công kích. Lần này nó lựa chọn mục tiêu là Diệp Mân nhưng lần này chính là dấu chấm hết của nó.
Chỉ thấy Diệp Mân không lùi mà tiến lên một bước đồng thời liên tục đá ra tám cước trúng đích vào đầu của hắc mao cương thi rồi liền mạch thu chân về, nhất thời thân thể của cương thi bị khựng lại giống như trời trồng vậy.
Liền sau đó một khắc, đầu của hắc mao cương thi giống như là pháo hoa nổ tung, sọ, não văng tung tóe khắp nơi cuối cùng là rơi xuống đầy đất. May mắn là Diệp Mân đã kịp thời nhảy lùi về sau ngay khi đầu của cương thi nổ tung nên không bị dính bẩn quần áo.
Vừa nãy tám cước mà Diệp Mân đá ra chính là tuyệt kỹ của hắn, “Bát Chạc Cước” gồm có 8 cước lần lượt là đạp ngay mặt, móc từ sau gáy, đá thái dương trái, móc gót vào thái dương phải, rồi lại tiếp tục như vậy thêm một lượt nữa.
Đây chính là tuyệt kỹ nhắm vào những kẻ da dày thịt thô. Kẻ bị trúng công kích này não bộ bên trong sẽ bị xung lực truyền vào làm cho lắc lư liên tục trước, sau, trái phải. Cuối cùng cả 4 hướng xung lực sẽ ép vào vị trí trung tâm não bộ khiến cho bộ não bị nổ tung từ bên trong. Cho dù da thịt ngươi lại thô thì bộ não vẫn là rất yếu ớt!
Nhìn t·hi t·hể không đầu của cương thi ngã ở trên đất, Diệp Mân phẩy phẩy tay ở trước mặt, một mặt khó chịu: “Thật thối! bởi vậy ta mới không muốn chơi với t·hi t·hể.”
Nhưng không ai đáp lại hắn, định thần nhìn lại Tiêu Minh đã rời đi từ lúc nào. Diệp Mân quét mắt nhìn xung quanh thì thấy Tiêu Minh ở cách đó vài chục mét, chính đang ngồi trên vách núi nhìn xuống phía dưới.
Diệp Mân liền không nhiều lời, nhanh chóng đi tới gần: “Ngươi phát hiện cái gì rồi?”
Nhìn về Diệp Mân, Tiêu Minh nói ra: “Vừa nãy chúng ta chạy một hồi, đại khái cũng đã điều tra rõ ràng được địa hình, địa thế nơi này. Rất rõ ràng vữa nãy chỗ quan tài của con cương thi kia không phải là lối vào huyệt mộ, kia chỉ là cửa giả dùng để bẫy những kẻ đào mộ.”
“Ta đoán ở dưới đó có chôn rất nhiều âm thạch để tích tụ âm khí, nếu như tiến vào nhất định sẽ bị âm khí từ số lượng lớn âm thạch thoát ra xung kích vào... C·hết chắc!”
Nghe vậy Diệp Mân nuốt một ngụm nước miếng, may mắn bọn hắn không có tiến vào a!
“Vậy còn cửa thật?” Diệp Mân hỏi.
“Chính là ở ngay dưới giữa vách núi phía tây này!” Tiêu Minh vô củng khẳng định chỉ xuống phía dưới vách núi.
Diệp Mân đi theo nhìn xuống quả nhiên nhìn thấy một mỏm núi đá dài rộng chừng 2 mét nhô ra ngoài, khoảng cách chỗ bọn họ đứng khoảng hơn 30 mét. Mỏm núi đá kia phía trên gần như bằng phẳng, chỗ dày nhất là sát với vách núi, dày nhất khoảng 2 mét, hiển nhiên chỉ có như vậy mới có thể khiến cho mỏm núi đá này trụ vững được với năm tháng.
Cũng phải nói thêm, vách núi này mọc đầy dây leo thô to chằng chịt, ngay cả chỗ mỏm núi đá kia cũng có đầy dây leo bao phủ. Nên nếu không quan sát kỹ có thể sẽ không phát hiện được mỏm đá kia. Nhưng thân ở nơi hung địa này ai rảnh quan sát những kia? Bảo mạng mới là quan trọng.
Tiêu Minh mỉm cười đối với Diệp mân giải thích: “Phía tây là hướng mặt trời lặn bởi vậy dễ dàng hấp thu âm khí nhất, nhà cửa nếu xây cửa về hướng tây sẽ thu hút âm khí, chiêu đến quỷ vật. Mà cửa mộ cũng vậy! Hiển nhiên người xây mộ này muốn dùng cửa mộ hấp thu lượng lớn âm khí vào trong mộ, sau đó tích lũi vào trong âm thạch, cuối cùng là thả lên phía trên mặt đất để tạo ra một nơi hung địa.”
Cuối cùng Tiêu Minh thở dài cảm thán: “Không thể không nói thủ đoạn này thật cao tay a!”.
Tiêu Minh lại cùng với Diệp Mân trao đổi một chút kiến thức trước khi vào mộ, sau đó hắn dẫn đầu nhảy xuống, Diệp Mân cũng lập tức theo sau. Bọn họ cứ khoảng cách tầm 10m thì lại bắt lấy một thân dây leo dừng lại thân hình, cứ tiếp tục như vậy cho đến khi xuống được đến cửa mộ.