Hạc Giấy

Chương 32: Minh chứng tình yêu.




Hoàng Viết Lực, cậu nhất thiết phải lo chuyện bao đồng thế à? "

Ninh Đình Phúc nằm trong lòng Hoàng Viết Lực, cậu không phản kháng vì cậu biết có phản kháng cũng vô dụng với cái tên đang ôm mình.

Hoàng Viết Lực khẽ cười, hắn nghịch loạn mái tóc của người trong lòng: "Thì đã làm sao, tôi cứ thích lo chuyện bao đồng như thế đấy. "

Ninh Đình Phúc im lìm một hồi rồi nói: "Tôi đã một mình mười sáu năm rồi.

Hoàng Viết Lực: "Bây giờ em không còn một mình nữa. '

Đây là chuyện của chính bản thân tôi.

" Tôi thích quản chuyện của bạn cùng bàn. "

Ai cậu cũng quản vậy à?

Hoàng Viết Lực thở dài thườn thượt nói: "A Phúc à, ngoài em ra tôi có để ai ngồi cạnh mình không? "

Ninh Đình Phúc không đáp, vì đúng là thế thật, những người trước đều bị hắn dọa chạy sạch rồi.

Hắn giở giọng trêu đùa hỏi: "A Phúc, không lẽ em ghen rồi? "

Cậu cảm thấy mình lại giảm đi mười năm tuổi thọ nữa rồi.

Quyết định lảng tránh vấn đề này, Ninh Đình Phúc khế cựa trong lòng hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn bằng đôi mắt cảnh cáo.

' Buông ra, để một lát thành sẹo bây giờ. "

Biết cậu láng tránh vấn đề, Hoàng Viết Lực cười đến là lưu manh.

Sẹo do em tạo thì không gọi là sẹo?"

Ninh Đình Phúc có dự cảm không lành: "Thế gọi là gì? "

Hoàng Viết Lực thản nhiên đáp: "Minh chứng tình yêu. "

Cậu cảm giác mình lại sắp bốc hỏa nữa rồi, mẹ nó chứ!

Ninh Đình Phúc hít sâu, không bình tĩnh lại thì trên khóe miệng bên kia của tên này lại chảy dài máu mất. Rồi cậu thở ra nói: "Buông ra, chữa thương."

Hoàng Viết Lực thấy được một tia lo lắng sâu trong đôi mắt lạnh lùng đang dập dờn lửa giận của cậu thì buông tay.

Trêu mèo xong rồi thì công đoạn tiếp theo chính là vuốt mèo mà.

Ninh Đình Phúc không mất mấy giây để leo xuống từ trên người Hoàng Viết Lực, cậu hỏi: "Trong nhà có hòm thuốc không? "

Hoàng Viết Lực: "Có, ngay trong ngăn tủ. "

Theo tay hắn chỉ cậu mở tủ lấy hòm y tế bên trong ra, mở ra kiểm tra thấy trong đó đầy đủ mọi thứ thì cậu mang nó đến bên giường hắn. Ninh Đình Phúc rất thành thạo dăm ba cái vụ xức thuốc này, bởi trước kia cậu đánh nhau cũng không ít. Cái lũ kia nghĩ cậu là Beta không làm gì được nên luôn muốn sàm sỡ cậu, tiếc là cậu lại không phải quả hồng mềm mặc bọn chúng nắn bóp. Lũ đó bị cậu đánh te tua bầm dập, đổi lại cậu cũng có vài vết thương trên người.

Ninh Đình Phúc lúc ấy còn phải vất vả che giấu Dương Mậu với Liễu Như Phương, sau học được một chút thủ thuật đánh nhau thì có để lại vết thương trên người cũng không lo bị phát hiện.

Nhìn mèo con thành thạo việc chuẩn bị thuốc như thế đột nhiên Hoàng Viết Lực thấy đau lòng.

" Em hay đánh nhau lắm à? Thành thạo còn hơn cả tôi nữa.



Cậu không phủ nhận: "Ừ, lũ cặn bã ấy đáng đánh. "

Hoàng Viết Lực không nói thêm gì, tự nhiên hắn có xung động muốn đấm vỡ đầu mấy tên trước kia làm phiền mèo con của hắn. Mèo con của hắn yếu đuối lại cao quý như thế, bọn kia xứng động vào chắc!?

Ninh Đình Phúc đổ cồn lên bông xong xuôi ngước mắt thấy người ta đang mặt mày u ám thì nhíu mày.

" Đang nghĩ lung tung vớ vẩn cái gì đó!?

Hoàng Viết Lực: "Đang nghĩ muốn đập chết mấy tên từng đánh nhau với em.

" Phiền vậy, lũ đấy không dám thò mặt ra đâu. "

Cậu chấm bông vào khóe miệng của hắn, thấy hắn hơi nhăn mặt một chút cậu bất giác thả lỏng tay.

Còn biết đau cơ đấy? Sao lúc nãy ba hoa chích chòe không nghĩ đến hậu quả di?

Hoàng Viết Lực mỉm cười, gương mặt đẹp bẩm sinh của hắn thêm một vết bầm nho nhỏ càng khiến trông hắn có nét lưu manh phong trần hơn nhiều.

" Minh chứng tình yêu của chúng ta, thế này có là gì đâu?"

Ninh Đình Phúc mệt mỏi tỏng lòng, cậu nhẹ tay xử lý vết thương cho hắn xong cất đồ vào hòm thuốc tính đi cất thì tay đã bị người ta níu lại.

Chuyện gì nữa?"

Ninh Đình Phúc nhìn người đang nằm trên giường, khóe môi hơi tim tím kia vẫn nổi bần bật trong mắt cậu.

" Mèo nhỏ, đừng khóc một mình."

Hoàng Viết Lực khẽ nói, ánh mắt hắn đầy kiên nhẫn và ấm áp.

Ninh Đình Phú né tránh ánh mắt Hoàng Viết Lực rồi giật tay ra, cậu không đáp lại lời nói của hắn. Cậu cũng không biết bây giờ trong mình là tư vị gì nữa.

Ninh Đình Phúc cất xong hòm thuốc thì ngồi lại vào bàn tiếp tục xử lý đề Quốc ngữ.

Hai người không ai nói gì, một người chăm chỉ học hành còn một người ngắm người chăm chỉ học hành.

Đến khi đã hoàn thành xong đề Quốc ngữ, Ninh Đình Phúc thu dọn sách vở qua một bên xoa xoa đôi mắt đã hơi mọi của mình.

Cạch, bên cạnh cậu bỗng dưng có một ly sữa tươi.

Hoàng Viết Lực đặt ly sữa xuống nói: "Uống sữa đi, cho ấm dạ."

Không uống. " Ninh Đình Phúc từ chối thẳng: "Cũng đâu phải là con nít nữa"

Hoàng Viết Lực không cho là đúng: "Sữa này uống vào để em cao lên mà.

Ninh Đình Phúc cho hắn một cái lườm sắc sảo: "Ý cậu là tôi lùn?

Hắn cười: "Không có, em không lùn, tôi đã cất công chuẩn bị cho em chẳng lẽ em lại cô phụ tấm lòng của tôi ư?"

Ninh Đình Phúc từ chối ra mặt, thấy cái tên này vẫn chẳng có dấu hiệu gì là sẽ đem cốc sữa này đi. Cuối cùng vì sự cố chấp của hắn mà cậu đành là người nhượng bộ.

Ninh Đình Phúc hơi mất tự nhiên chầm chậm uống ly sữa nóng trên tay, đã vào thu rồi nên thời tiết về đêm sẽ có chênh lệch nhiệt độ với ban ngày vài độ vì thế nên uống một ly sữa nóng vào lúc này là rất thoải mái.



Dựa người vào bàn nhìn cậu chầm chậm uống ly sữa nóng Hoàng Viết Lực chỉ cảm thấy vui vẻ vô cùng. Nhìn mà xem, ngó có phải giống y chang một con mèo đang thưởng thức bữa ăn dưới ánh trăng không? Cả người đều mềm mại đến khôn cùng.

Hoàng Viết Lực liếm liếm răng nanh, hắn lại muốn trêu chọc người ta nữa rồi.

" Mèo con, có ai từng nói em đáng yêu chưa? "

Ninh Đình Phúc trong lòng thoải mái lại hơi có xu hướng buồn ngủ nên không chấp nhặt với cái tên ngu ngốc này, cậu thản nhiên đáp: "Cậu."

Hoàng Viết Lực bật cười, đúng là mới nãy hắn có kêu mèo nhỏ của hắn đáng yêu thật.

Ninh Đình Phúc uống xong ly sữa thì đứng dậy vào nhà tắm. Lúc cậu đi ra ngoài thì thấy Hoàng Viết Lực đang nằm trong chăn chơi điện thoại.

Nghe thấy tiếng mở cửa Hoàng Viết Lực ngước đầu lên, nhìn thấy cậu mặc một thân đồ ngủ bằng lụa màu trắng, ánh mắt hắn không khỏi tối đi đôi chút. Nhưng Hoàng Viết Lực giấu nhẹm đi nó rất nhanh.

Ninh Đình Phúc đã buông bỏ phòng bị với Hoàng Viết Lực ở mức độ nhất định, cậu không bận tâm lắm đến chuyện hôm nay áo ngủ mình hôm nay cùng màu với hắn.

Cậu đi đến giường nằm xuống chỗ trống bên cạnh hắn sau đó nhắm mắt lại, cậu quả thực hơi buồn ngủ rồi.

Thấy cậu đã thấm mệt thì Hoàng Viết Lực cũng không trêu đùa cậu nữa, một tay hắn vươn sang kéo cao chăn lên cho cậu.

Hoàng Viết Lực tâm trạng phấn khích nên còn chưa ngủ được, nhìn người mình thương nằm bên cạnh không khỏi vui vẻ. Hắn quyết định chơi game một lát, hiện tại mới có gần 11 giờ đêm, còn sớm chán mà.

Hoàng Viết Lực gửi tin vào nhóm.

Hoàng Viết Lực:[ @All, chơi game không? ]

Bùi Đăng Ngân:[ Dô, đây rảnh, làm ván đề. ]

Cao Vĩnh Cường:[ Hay lắm, hiếm thấy lớp trưởng mời chơi game dĩ nhiên là phải nhận lời rồi!]

Mạc Thịnh Bắc:[]

Thế là tổ hợp 4 người chơi game được thành lập.

Hoàng Viết Lực đã cho nhỏ âm lượng để không ảnh hưởng đến người bên cạnh mình đang ngủ, có điều mic thì vẫn phải bật len để chỉ huy đội hình.

Bùi Đăng Ngân bên kia cứ cảm tưởng mình nghe thấy một tiếng thở đều đều như có như không qua mic của Hoàng Viết Lực. Anh lập tức nhớ đến lời mời 'sống chung' gây chấn động của hắn với cậu.

Bùi Đăng Ngân thăm dò: "Lớp trưởng, cậu với Tiểu Ninh sống chung thật à? Anh với Nguyễn Như Sỹ yêu nhau lâu ngày rồi mà còn chưa dám vượt rào thế đâu nhé!

Nhìn người bên cạnh đang ngủ đến ngon lành, hắn đáp: " Không. " Là hắn lừa người ta mới đúng.

"Ồ."

Thế nhưng chưa được mấy phút sau, từ mic của Hoàng Viết Lực cả ba người đều nghe thấy rõ mồn một giọng nam còn đang ngái ngủ mềm mại đến vô cùng.

Hoàng Viết Lực, đi ngủ mau.

" Ừ, ngủ ngay đây."

[ Thông báo: Đội trưởng của các bạn Hoàng Viết Lực đã offline. ]

Ba người còn lại: "..."

Đậu móe! Sao bảo là không sống chung cơ mà!?